Cửu Môn Ký Sự

Chương 128 :

Ngày đăng: 23:16 21/04/20


Lúc nói chuyện, bọn họ đứng rất gần nhau.



Trương Khải Sơn nhìn thấy gương mặt tuấn tú đang tươi cười của Ngô Lão Cẩu, thật lâu sau bỗng nhiên cũng cười.



Hắn biết y bảo vệ hắn.



Hắn biết y hiểu hắn.



Tại cái thời đại chiến loạn mà con người không thể nắm sinh tử của bản thân trong tay, có thể hiểu nhau và chấp nhận nhau chính là một loại hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.



Huống chi, Ngô Lão Cẩu luôn rất thiết thực.



“Trước khi chết giết được nhiều giặc, cũng đỡ hơn không biết khi nào phải chết trong tay bánh tông.” Ngô Lão Cẩu gãi gãi đầu, dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Khải Sơn cảm thấy không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt, không chú ý đến nụ cười đang ẩn hiện và chút lo lắng đã lâu không nhìn thấy dưới đáy mắt của đối phương.



Chỉ là sau khi Lão Vương biết được chuyện này, ngồi đập giường suốt nửa ngày, nói hận không thể mang chân giả ra chiến trường cùng bọn họ giết giặc. Kỳ thật hắn biết tất cả mọi người trong tiểu đội đột kích đều ôm quyết tâm quyết tử, thở dài nói: “Tiểu Ngô, cảnh cáo cậu, mặc kệ lần này cậu giết được bao nhiêu đứa, cũng phải con mẹ nó bò về đây, gặp mặt anh em bọn tôi.”



***



Đường núi Vạn Gia Lĩnh vốn gập ghềnh, mưa bụi ẩm ướt, hơn nữa la bàn không sử dụng được, càng dễ lạc đường. Dựa theo nhật trình nhanh nhất, từ Đỉnh Kỳ Lân đến phía đông Đỉnh Trương Cổ ít nhất cũng phải một ngày.



Giết địch phải khẩn trương, Trương Khải Sơn dứt khoác quyết định đi xuyên qua căn mộ thất trong Vạn Gia Lĩnh để xuyên qua hai ngọn núi. Đoàn người chuẩn bị xong xuôi, hành trang gọn nhẹ mà xuất phát, rất nhanh đã đi đến chân núi Đỉnh Kỳ Lân.



Khi Ngô Lão Cẩu đứng dưới con đường quen thuộc lần nữa, y đã trở thành đầu lĩnh đi cùng với Trương Khải Sơn ở phía trước, Trương Ngọc Lân và Chung Thanh bọc hậu, tiểu đội thừa lúc màn đêm buông xuống mà nối đuôi nhau hạ đấu.
Tất cả mọi người đều là *** binh, dùng phương pháp giống vậy để trèo lên thạch bích cũng không khó. Chẳng qua loại huấn luyện này ngoại trừ xem tính linh hoạt, còn phải xem độ ăn ý.



Mắt thấy ba người một nhóm nhanh chóng trèo lên hết, Ngô Lão Cẩu đang suy nghĩ xem tìm ai hợp tác mới tốt, liền thấy Chung Thanh đã đi tới. Trong lòng y tán thưởng một tiếng quả nhiên vẫn là Chung Thanh đáng tin, sau đó phát hiện bả vai bị Trương Khải Sơn nhéo một cái.



Vừa ngẩng đầu quay lại, y liền nhìn thấy ánh mắt trong trẻo dưới ánh trăng của đối phương.



“Sau khi lên đó, chính là trận chiến thật sự.” Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ còn một câu.



Ngô Lão Cẩu sửng sốt, khẽ cười, nói: “Chém giặc thành bánh tông, tôi biết.”



Người chưa từng giết người, lần đầu tiên ra tay, luôn rất khó.



Trước kia những thứ mà y giết, đều là bánh tông đã chết trăm ngàn năm.



Nhưng lát nữa, thứ mà tự tay y giết, là người. Cho dù là, kẻ thù của mình.



Nhưng mà, ai biết được? Có lẽ, đao đầu tiên của y, sẽ sạch sẽ và lưu loát hơn bất kỳ ai.



Chiến tranh, từ trước đến nay không có thương hại.



Cho đến nay, y đã hiểu rõ, mỗi một người ở đây, trên tay đều có dính máu tươi.