Cửu Môn Ký Sự

Chương 139 :

Ngày đăng: 23:16 21/04/20


Có thể nhìn ra, cái quan tài được bảo tồn tương đối tốt.



Ngô Lão Cẩu đoán rằng vách tường của tầng hầm đã được tẩm một loại hương liệu chống ẩm nào đó, khiến cho không khí nơi này hoàn toàn khô ráo, thứ đó mới không bị hư tổn.



Hai người đều không phải là tay mới, tự nhiên có thể nhìn ra bên trong khối quan tài này còn một cái quan tài nữa, như vậy thứ bên trong quan tài là gì? Vì sao khối quan tài lớn này lại xuất hiện trong một căn hầm ở Trường Sa? Nó đã được đặt ở đây bao nhiêu năm? Là ai bỏ nó ở đây, mục đích là gì?



Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên thở dài, quay đầu nói với Trương Khải Sơn bên cạnh: “Ngài biết được lúc nào?”



Trương Khải sơn nhìn khối quan tài màu đen này, cảm xúc trong đôi mắt lại bị che giấu bởi bóng đêm, không nói gì.



Ngô Lão Cẩu cũng không sốt ruột, im lặng chờ đợi.



“Tất cả đều là từ năm ấy bắt đầu điều tra gia tộc Trương gia. Có rất nhiều thứ, lúc cậu không biết, có thể cho rằng chưa có gì xảy ra. Chỉ khi nào đã biết được một phần chân tướng, lúc cậu không muốn biết nữa, cũng đã quá muộn.”



Trương Khải Sơn thầm thở dài, nếu có thể, ta lại tình nguyện để cậu không biết gì cả. Chỉ là, đang ở Cửu Môn, mỗi người đều có nổi khổ riêng.



Kỳ thật Ngô Lão Cẩu đều biết.



Thân ở Cửu Môn mang theo gánh nặng, cùng với tương lai phải đối mặt. Hết thảy những chuyện Trương Khải Sơn làm y đều quan tâm, bất quá hắn đều cố gắng hết sức bảo vệ y không rơi vào đó, trốn tránh những tai ương sau này. Nhưng cái mà người ta gọi là người tính không bằng trời tính, nguyên tắc xử sự từ trước đến nay của y là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Nếu có thể bứt ra cái thứ đang bám chặt vào mình thì rất tốt, nếu không được, hai người nắm tay nhau cùng đối mặt cũng không phải là một lựa chọn tồi.



Dù sao thì nên tới cũng sẽ tới, muốn chạy trốn cũng không trốn được.



“Chúng ta không mở ra. Hơn nữa, cũng không có thời gian.” Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, nói: “Cho nên, thứ này vẫn phải vận chuyển ra khỏi thành?”




Hoắc Tiên Cô nhìn y, cũng cười: “Nếu tôi động thủ, chẳng phải các người an nhàn rồi sao?”



“Cô gặp Tam gia rồi?” Ngô Lão Cẩu suy nghĩ một chút, hỏi.



Hoắc Tiên Cô nghe vậy không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ dùng ánh mắt nhìn vào bên trong, nói: “Vừa đi, vẫn còn kịp.”



Lúc này đã quá nửa đêm, gió lạnh thổi tới. Da của nàng vốn đã trắng, hơn nữa ăn mặc đơn bạc, trên mặt không thấy chút hồng hào, lại tăng thêm phần nhu nhược.



Ngô Lão Cẩu khẽ thở dài, cởi áo khoác bên ngoài choàng qua cho nàng, nói: “Mặc vào trước, chuyện tiếp theo cứ giao cho bọn tôi.”



Hoắc Tiên Cô ngẩng đầu nhìn y, lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của y, rất nhanh đã biến mất ngay khúc ngoặc.



Bất quá, sau khi Ngô Lão Cẩu đuổi đến, lại phát hiện Bán Tiệt Lí đã ngồi bên trong chờ, nhưng vài người thủ hạ mà đại tá mang theo đều gần như đã chết.



Thủ đoạn giết người của Bán Tiệt Lí quả nhiên không giống người thường.



Chỉ thấy trên mặt của vài tên thuộc hạ kia vẫn còn vẻ kinh hãi, rõ ràng là trước lúc chết đã trải qua đau đớn vô cùng. Nhưng mà, trên thi thể cũng không có máu. Đại tá là người duy nhất còn sống, bị trối gô vào chiếc ghế trạm hoa, miệng bị nhét miếng vải trắng nên không nói được gì, lúc nhìn thấy y còn ô ô a a kêu to.



Tuy là hôm nay đại tá mới gặp Cửu Môn, nhưng cũng xem là gặp qua không ít người, tự nhiên nhìn ra được, người thanh niên này dường như có quan hệ rất tốt với Phật Gia. Khác với vị Tam gia giết người không chớp mắt bên cạnh, có lẽ người Ngũ gia trẻ tuổi này, chính là cọng rơm cuối cùng cứu mạng hắn.



Nhưng hắn không biết một điều, Trung quốc có một câu ngạn ngữ, gọi là ác giả ác báo.