Cửu Môn Ký Sự
Chương 140 :
Ngày đăng: 23:16 21/04/20
Ngô Lão Cẩu nhìn thoáng qua đại tá còn đang giãy dụa không ngừng, phát hiện hai chân hắn đã bị đánh gãy, suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Bán Tiệt Lí: “Là cô ta làm sao?”
Bán Tiệt Lí nhìn y, bỗng nhiên hừ một tiếng, nói: “Thật ra cậu cũng không cần phải làm cho ra hồn.”
Ngụ ý, những người khác đều là Bán Tiệt Lí giết, nhưng đại tá quả thật là do Hoắc Tiên Cô buộc, cũng là nàng động thủ, chừa lại cái mạng này của hắn bất quá là chờ bọn họ đến xử lý.
Kỳ thật, bình thường Ngô Lão Cẩu không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Bán Tiệt Lí lắm, hơn nữa hai người cũng không có nhiều tiếng nói chung, ngoại trừ lúc trước y và Giải Cửu còn có Tề Thiết Chuỷ từng nhận chị dâu của Tam Gia làm chị nuôi rồi tiện thể đánh giá vẻ ngoài của hắn một chút ra, ngay cả thời gian để nói chuyện cũng không có, đừng nói chi là ở chung một mình với nhau.
Tính của Ngô Lão Cẩu là không nói chuyện thì sẽ bị nghẹn chết, nhưng cái gọi là lời đã nói ra như hất nước ra ngoài, không ai đảm bảo khi nào thì đã nói bậy, gặp loại người không hài lòng liền chọt một dao như Bán Tiệt Lí đây, y cũng không muốn đem mạng ra chơi đùa. Tuy y không phải Giải Cửu, không thể ngồi im lặng mặt đối mặt với Bán Tiệt Lí suốt ba canh giờ; cũng không phải Tề Thiết Chuỷ, biết trước là làm không được nên trốn trước.
Bây giờ bị Bán Tiệt Lí nói một câu, y lại không đoán được ý của đối phương, đành phải chọn cách im lặng.
Bán Tiệt Lí thấy y không nói lời nào, dường như có chút giận, nói: “Sao vậy, nói một câu ngại phiền phức?”
Nhất thời Ngô Lão Cẩu dở khóc dở cười, lại không thể nói thẳng ra nguyên nhân, chỉ đành cười cười, nói: “Nào dám. Hôm nay tâm tình của Tam gia không tệ, ngày khác mấy người chúng ta cùng với chị nuôi đánh vài ván, yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ thay ngài trông chừng Lão Bát, không cho hắn có cơ hội ra chiêu cũ.”
Bán Tiệt Lí nghe vậy híp mắt, tiểu từ này quả thật thông minh, tốc độ chuyển đề tài rất có tiêu chuẩn, hơn nữa nói một câu liền lấy chị dâu của hắn ra làm lá chắn. Nhưng mà, cho dù biết đối phương đang cố nói lan man, nhưng những lời này nghe xong vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Trên thực tế, hiện tại tâm tình của hắn không tệ. đã lâu rồi không có giết người thoải mái như vậy, khí tích tụ trong ngực hắn cũng tản đi không ít, tự nhiên nhìn thấy cái gì cũng thuận mắt. Cũng vì chuyện này, mới để lại cái mạng của đại tá, nếu không đã sớm tra tấn hắn thành nửa chết nửa sống.
Lúc này đại tá bện cạnh bị ngó lơ thật sự vội muốn chết, không dễ gì mà Ngũ gia mặt mũi ôn hoà đến, vốn tưởng rằng có thể dùng quyền lợi dụng một chút, ai ngờ miệng bị chặn nói không ra tiếng, đành phải kêu ô ô hai tiếng gây chú ý. Cũng không phòng bị ánh mắt hung tợn như hai lưỡi dao của Bán Tiệt Lí nhìn qua, miễn cưỡng phải đem những tiếng kêu thảm thiết nuốt trở về.
“Lục gia!” Giải Cửu biết bản lĩnh của hắn, muốn giải quyết đám người Nhật ở cửa đông cũng không thành vấn đề, chỉ là bỗng nhiên hắn cảm thấy được, người nam nhân cô độc này có chút khiến người ta chua xót.
Lần này những người Nhật Bản đến Trường Sa bị giết sạch không chừa một mống, thứ đồ Thiên Hoàng muốn cũng không tới được tay, quân Nhật biết tin tức trong cơn giận dữ, không nhiều ngày nữa sẽ khai chiến với Trường Sa.
Đúng như lời Tề Thiết Chuỷ, nếu lấy thứ đồ đó ra, nhất định phải lập tức rời khỏi Trường Sa. Nhưng trên đời không có bức tường không lọt gió, không ai biết được trên đường xảy ra chuyện gì.
Cái gọi là thay mận đổi đào, nếu không ai nhìn thấy bộ dạng của thứ đó, nếu có hai cái quan tài giống nhau như đúc đồng thời được chuyển ra khỏi thành, như vậy không ai biết cái nào mới là thật.
Nói cách khác, đêm nay giải Cửu hộ tống Nhị Nguyệt Hồng ra khỏi thành, thứ đó cũng theo bọn họ rời khỏi Trường Sa. Ngày mai, cũng sẽ có một thứ giống hệt vậy được chuyển đến Trùng Khánh.
Cho nên, những người đêm nay nhìn thấy thứ đồ đó được chuyển ra khỏi thành, đều phải chết.
Cho đến bây giờ Hắc Bối Lão Lục cũng không biết nhiều về quy tắc và kế hoạch, hắn cũng không cần biết. Trong cuộc sống của hắn, chỉ có thuốc phiện và rượu, chỉ cần đao còn trong tay, thì hắn vẫn còn ý nghĩa để sống.
Hiện giờ nếu đã mọc rễ ở Trường Sa, chẳng sợ cái thành phố này sắp phải đối mặt với chiến tranh, hắn cũng sẽ lấy đao trong tay để nghênh chiến. Về phần những chuyện khác, hắn không cần, cũng không ai trông mong hắn chú ý.
Giải Cửu thở dài, không thèm nói nữa.
Hắc Bối Lão Lục đẩy hắn ra, đứng lên, hừ một tiếng rồi lảo đảo đi về cửa đông.