Cựu Mộng

Chương 39 :

Ngày đăng: 12:03 30/04/20


Sự nghiệp so với tình yêu, quan trọng gấp trăm lần.



Lâm Gia Duệ rất tin tưởng điều ấy, cho nên mặc kệ buổi đêm trằn trọc thế nào, ban ngày sẽ hết sức chăm chú vào công việc. Casting phim điện ảnh là một chuyện cực kì quan trọng, cậu đương nhiên đặt hết tâm sức vào đó.



Đáng tiếc người đến thử vai lần này tố chất không cao, không có ai nổi trội, chọn mấy ngày cũng không thu hoạch được gì.



Lâm Gia Duệ tuy rất kiên nhẫn, nhưng mấy đồng nghiệp của cậu thì cảm xúc không cao lắm, cậu vì ủng hộ tinh thần, buổi tối mời mọi người ăn lẩu.



Lẩu cay vô cùng, nước dùng đỏ rực sôi sục, khiến người ăn chảy cả nước mắt. Qua vài miếng thịt dê, hết mấy chai bia, không khí lập tức thân thiện hơn.



Có vài người đến mời rượu Lâm Gia Duệ.



Tửu lượng của Lâm Gia Duệ bình thường, nhưng lúc này không từ chối, một hơi cạn li.



Sau khi có chút men say, mọi người nói chuyện càng thoải mái, trời nam đất bắc cái gì cũng nói. Mà người mời khách là Lâm Gia Duệ, cho nên đề tài chủ yếu vẫn vây xung quanh cậu.



“Đạo diễn Lâm, ngộ nhỡ không tìm được người thích hợp thì làm sao bây giờ?”



“Này, này, này, nói cái gì xúi quẩy thế? Chỉ cần không trễ ngày khai máy, giờ vất vả hơn chút có vấn đề gì?”



“Thật ra không nên giới hạn người mới chứ?”



“Không được, đạo diễn Lâm quay phim tình cảm tình đầu, phải là người mới mới thích hợp.”



“Đúng rồi, đạo diễn Lâm trước kia không phải tôn thờ “không bàn chuyện yêu đương” ư? Lần này sao tự nhiên quyết định quay phim tình cảm?”



“Nhất định có lí do!”



“Nói mau, nói mau, có phải quen bạn gái không?”
Nhưng, không phải Lâm Dịch.



Cậu vốn đang nín thở, lúc này mới thở ra, nghe thấy đối phương hỏi: “Tiên sinh, tôi thấy anh đứng đây lâu rồi, anh có phải quên mang ô không?”



Lâm Gia Duệ gật đầu: “Đúng vậy.”



“Ô của tôi cho anh mượn.” Vừa nói vừa nhét ô vào tay Lâm Gia Duệ.



“Còn anh thì sao?”



“Không sao, tôi lái xe đến.”



Lâm Gia Duệ nói cảm ơn, đưa tay nhận chiếc ô, trái tim chìm nổi không biết giờ đang trôi nơi nào.



Người trẻ tuổi nói tạm biệt với cậu xong chậm rãi rời đi.



Lâm Gia Duệ cứ đứng ở đó, trong lòng kinh ngạc nghĩ, không ngờ người thành phố B nhiệt tình thế. Sau đó lại cảm thấy không đúng, vội ngẩng đầu nhìn phương hướng người trẻ tuổi kia đi qua.



Đối diện đường có một chiếc xe che kín cửa sổ, người trẻ tuổi đi qua ngồi vào xe, không vội nổ máy. Bên cạnh xe còn một người, bởi vì cách khá xa, chỉ có thể thấy bóng người mơ hồ ——- người đó không dùng ô, không biết đứng ở trong tuyết bao lâu, trên đầu vai phủ một tầng tuyết mỏng.



Lâm Gia Duệ và người đó đứng cách một con phố nhìn nhau.



Tuyết vẫn rơi không ngừng.



Thời gian như dừng lại, ai cũng không nỡ di chuyển trước.



Trong khoảnh khắc, Lâm Gia Duệ thậm chí cảm giác, đã trải qua một đời.