Cựu Mộng
Chương 41 :
Ngày đăng: 12:03 30/04/20
“Cái gì? Anh cả xảy ra chuyện gì?”
“Tóm lại là có phiền phức, em mau trở về nhà một chuyến đi.”
Chị Hai Lâm gia tuy tính cách mạnh mẽ nhưng dù sao cũng là phụ nữ, trong nhà gặp chuyện lớn, khó tránh cảm xúc hoảng hốt, chỉ nói được mấy câu như vậy. Lâm Gia Duệ nói với cô mãi cũng chỉ biết anh cả gặp phiền phức, nhưng cụ thể là gì thì không rõ.
Lâm Gia Duệ lúc này đang trong phòng của người khác, đương nhiên không thể hỏi quá cặn kẽ, đành nhẹ giọng an ủi chị hai vài câu, cúp điện thoại thì nói với biên kịch một tiếng, xếp chuyện công việc sang bên.
Biên kịch cảm thông, lời khách sáo cũng không nói nhiều, trực tiếp tiễn cậu ra cửa.
Lâm Gia Duệ trên đường gọi xe, vội vã về nhà, cũng may không kẹt xe, chỉ mất nửa tiếng về đến nhà. Vào phòng khách thấy hai anh chị đều ở đây, chị hai ngồi ở sopha ngẩn người, anh ba phiền não bất an đi đi lại lại trước cửa sổ, không khí khá áp lực.
Trên đường về Lâm Gia Duệ đã nghĩ tới đủ giả thiết, lúc này ngược lại bình tĩnh hơn, đến sopha ngồi xuống, vỗ vỗ lưng chị hai, hỏi: “Anh cả thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Chị hai đỏ mắt nói không nên lời.
Vẫn là Lâm Gia Văn mở miệng: “Tạm thời coi như an toàn, nhưng nếu chúng ta không cầm tiền đi chuộc, không quá mấy ngày có thể sẽ nhận xác ảnh.”
Lâm Gia Duệ sớm có chuẩn bị tâm lí, cho nên không ngạc nhiên lắm, cau mày hỏi: “Lại là bài bạc gây họa?”
“Anh cả lần này thua số lượng lớn, thua rồi còn định quỵt nợ, bị nhà người ta túm lại đánh cho một trận, giờ thì lấy tính mạng của ảnh ra đòi chúng ta tiền.”
Lâm Gia Văn vừa nói vừa đưa di động của mình qua.
Lâm Gia Duệ cúi đầu nhìn, thì ra đối phương gửi video đến, nội dung không có gì mới, chỉ là hình ảnh anh cả bị đánh bầm dập mặt mũi. Ở trong mắt cậu, thì thủ pháp quay thật sự thô vô cùng, không có gì hơn cảnh bạo lực, đối tượng lại là người nhà, đánh mạnh vào tâm lí người xem.
Mọi người không ai dị nghị.
Lâm Gia Duệ là người không quan tâm nóng lạnh tình người, giờ không khỏi hạ thấp bản thân, với cậu mà nói, là vì số tiền đó mà phải bôn ba. Trước mắt không có lái xe để sai bảo, tới tới lui lui không phương tiện, cả ngày nay coi như hết. Hôm sau cậu vẫn đi sớm về trễ, nhưng thu hoạch không lớn. Đại nghiệp của Lâm gia, sản nghiệp không ít, đáng tiếc, trong thời gian ngắn không huy động được.
Lâm Gia Duệ chạy cả ngày, về đến nhà thì trời đã tối đen. Cậu muốn để đầu óc thanh tịnh, nên đoạn đường còn lại đi bộ về, khi đến trước cổng lớn Lâm gia, bên cạnh có một bàn tay vươn ra, túm lấy tay cậu kéo.
Lâm Gia Duệ từng trải qua chuyện bắt cóc, giờ anh cả đang chịu khổ, trong lòng cậu cảnh giác cao hơn bình thường, cảm giác không đúng lập tức tung quyền ra.
Nhưng tốc độ của ngừoi kia nhanh hơn cậu, nắm chặt cổ tay cậu, trầm giọng nói: “Sao vậy? Nhanh thế đã không nhận ra rôi?”
Ánh sáng mờ ảo, Lâm Gia Duệ không nhìn rõ mặt người nọ.
Nhưng giọng nói này…
Giọng nói này, cậu sao có thể không nhận ra?
Cậu nghĩ đến ngừoi ở thành phố B xa xôi, lúc này gần ngay trước mắt.
Lâm Gia Duệ ngẩn ngơ, trong lòng điên đảo, nói không nổi là mùi vị gì, cuối cùng lại hỏi: “Sao chú lại ở đây?”
Lâm Dịch vẫn nắm cổ tay cậu như cũ, thấy cậu không đề cập tới liền làm rõ: “Em cũng thật buồn cười, trong nhà xảy ra chuyện lớn thế sao khong tìm tôi?”
Đôi môi hắn cong lên, tiếp tục: “Chuyện bắt cóc thế này, cần phải giao cho người chuyên nghiệp giải quyết.”