Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 109 : Thiên Hạ ngũ quốc
Ngày đăng: 07:31 19/04/20
“Sư huynh, Xích Thổ Đại Địa rốt cuộc có bao nhiêu quốc gia?”
Sáng sớm tỉnh lại, một ngày mới bắt đầu. Mặc xong xiêm y, Lâm Cửu kéo ma ngồi xuống ghế, còn mình thì đứng phía sau cầm cây lược bằng gỗ tử đàn sửa sang lại mái tóc dài nhu nhuận như ngân hà cho hắn, ngón tay khẽ lướt qua mái tóc, xúc cảm mịn màng như chạm vào bánh kem, tơ lụa.
Cho dù là ma ý chí sắt đá, nhưng lại không ai biết, hắn cũng có một mặt ôn nhu.
“Các quốc gia lớn nhỏ cũng phải trên trăm, nhưng các đại quốc ngạo thị một phương như Hoàng Phủ Đế Quốc thì chỉ đếm được trên năm đầu ngón tay.” Xuyên qua gương đồng nhìn bóng người phía sau, nam nhân mỉm cười nói: “Tây Nam của Hoàng Phủ, Trung Bộ của Trung Thiên, Phía Tây là Thương Ưng, Phương Bắc có Bắc Quốc, đây là thiên hạ tứ quốc.”
Thiên hạ tứ quốc, vừa đủ quân số để chơi mạt chược, Lâm Cửu không khỏi lại nhớ tới thiên hạ tứ phái y gặp khi vừa hạ sơn, Diệt Thiên chỉ nói tứ quốc trong ngũ đại quốc, còn một quốc gia chưa thấy nhắc đến.
Lâm Cửu hiếu kì hỏi: “Vì sao là thiên hạ tứ quốc, không phải còn một đại quốc có thể cùng tứ quốc kia sánh vai sao? Tứ quốc mà ngươi nói ta đã nghe người ta nói qua, nhưng vì sao còn một quốc gia nữa lại không ai nhắc đến chứ?”
“Tiểu Cửu, ngươi còn nhớ tứ phái luận võ đại hội lúc ta và ngươi gặp nhau không?” Diệt Thiên nói.
“Nhớ chứ, ta cũng vừa mới nghĩ đến nó xong.” Lâm Cửu nhếch miệng cười, cúi đầu nói nhỏ bên tai ma: “Chúng ta có được tính là có thần giao cách cảm, không nhắc liền thông không?”
Diệt Thiên nghiêng đầu cười nhìn nam tử có chút bướng bỉnh, tiếp tục nói: “Kì thực thiên hạ không chỉ có tứ đại môn phái, mà phải là ngũ đại môn phái, nhưng bị người lãng quên, có lẽ môn phái không được người nhắc tới cùng với quốc gia kia cũng giống nhau, đều là sự tồn tại đặc biệt trên Xích Thổ Đại Địa, là nơi hắc ám không cách nào chạm đến dương quang.”
“Đây là cái gì?” Vươn tay nhẹ nhàng chạm vào ngọc bội trên chán Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Niên đặt câu hỏi.
“A?” Trên trán bị đụng khiến Lâm Cửu hoàn hồn, vừa ngẩng đầu liền thấy Hoàng Phủ Thiên Niên đã tiến đến ngay trước mặt mình, người đột nhiên xuất hiện khiến nam tử kinh hãi, cuống quít vội vã lui về phía sau ba bước, mới miễn cưỡng ổn đinh lại tâm tình hoảng hốt của mình, tay nhẹ nhàng chạm vào miếng ngọc bội Hoàng Phủ Thiên Niên vừa chạm qua, Lâm Cửu trong lòng vẫn còn kinh sợ nói: “Ớh, chỉ là khối ngọc bội thôi.”
Sợ ta như vậy sao? Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn Lâm Cửu như hận không thể lập tức chạy trốn, không giận mà ngược lại thấy vui, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, phất tay nói: “Qua đây, trò chuyện với trẫm một chút.”
Nói xong không đợi Lâm Cửu đáp lời, Hoàng Phủ Thiên Niên đã chậm rãi đi vào hoa viên, Lâm Cửu chỉ có thể lẽo đẽo đi theo, cách một cự li an toàn, không nhanh không chậm đi phía sau.
“Tiểu Cửu, có phải ngươi vẫn còn vì chuyện hai năm trước mà trách trẫm không, không được nói dối, trẫm có thể nhìn ra, ngươi cũng không phải một người sẽ nói dối.” Hoàng Phủ Thiên Niên đi phía trước nói.
Lâm Cửu hơi ngẩng đầu nhìn mắt hoàng đế, ngực có chút kì quái, hoàng đế này không phải từ trước đến giờ đều không thích y sao? Thế nào đột nhiên lại gọi y vô cùng thân thiết như vậy.
“Trẫm… sẽ nói chuyện thẳng thắn với ngươi, sự kiện hai năm trước trẫm quả thực đã che giấu một sự thực, nói cho ngươi biết cũng không sao, hai năm trước người hại ngươi là trưởng công chúa, trẫm không không thể vì ngươi mà giáng tội trưởng công chúa, việc này thái hậu cũng nhất định không đồng ý.” Hoàng Phủ Thiên Niên làm như thở dài một tiếng.
Tuy rằng Lâm Cửu nghĩ vị Lâm Cửu trước kia cũng có chút ngốc, nhưng nhân mệnh chung quy vẫn là nhân mệnh, dựa vào cái gì trưởng công chúa có thể tuỳ ý cướp đoạt tính mệnh kẻ khác, theo như một câu nói của Buffett*, cho dù là hoàng tử công chúa quan nhị đại phú nhị đại, thì cũng chỉ là một con t*ng trùng may mắn mà thôi, thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân.