Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 110 : Miệng lưỡi trơn tru Hoàng Phủ Thiên Niên
Ngày đăng: 07:31 19/04/20
Hoàng Phủ Thiên Niên quay đầu lại nhìn y, thấy Lâm Cửu chỉ cúi đầu theo sau không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, hoàng đế nhàn nhạt nói: “Trẫm biết trong lòng ngươi không phục, Lâm Cửu, trẫm cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi, nếu có một người là người thân thiết nhất với ngươi phạm vào tội sát nhân, ngươi có thể tự mình đưa người đó lên đoạn đầu đài không?
Lâm Cửu dừng lại, có thể không?
Để tay lên ngực tự hỏi, Lâm Cửu cũng không dám khẳng định y có thể đưa người y yêu nhất lên đoạn đầu đài hay không, giành được danh dự của thiên hạ, nhưng mất đi người mình yêu, đây là vinh hạnh hay bi ai a?
“Minh quân minh quân, muốn là một minh quân sao khó như vậy? Trẫm là vua một nước, nhưng cũng là một người có máu có thịt, ngươi có thể cho lời nói ngày hôm nay của trẫm là những lời thoái thác, cũng có thể coi là trẫm tự lẩm bẩm mà thôi.” Hoàng Phủ Thiên Niên khẽ cười một tiếng, chợt dừng cước bộ, đứng trên cây cầu đá quan sát từng đàn từng đàn cá tung tăng bơi lội dưới nước.
Lâm Cửu không trả lời, trong lòng cực kì không ủng hộ, dù sao vẫn thấy Hoàng Phủ Thiên Niên như là đang nói chuyện phiếm, tìm từ để tẩy não y, rõ ràng người bị hại là y, sao lại nói cứ như là Hoàng Phủ Thiên Niên mới là người bị hại vào thế khó xử như vậy.
Hứng thú đột nhiên tới, Hoàng Phủ Thiên Niên chỉ vào những chú cá rực rỡ màu sắc trong hồ, nói với Lâm Cửu: “Ngươi nghĩ chúng nó may mắn hay bất hạnh?”
Lâm Cửu đi lên cầu đá, nghe câu hỏi của Hoàng Phủ Thiên Niên, y nhìn mấy con cá nhỏ đang bơi qua bơi lại trong hồ khoé miệng hơi cong lên, nếu như vào lúc y còn là học sinh ít giao thiệp với xã hội, có lẽ y sẽ trả lời, cá trong hồ là bất hạnh, bởi vì chúng không có tự do.
Nhưng sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, trải qua năm tháng rèn luyện, hôm nay y sẽ trả lời: “May mắn hay không, thần không phải cá, làm sao biết cá có thấy may mắn vui sướng hay không ?”
Một điểm cực kì không hay ở người chính là thích đứng ở nơi cao hơn người khác chỉ trỏ, ngoại trừ đối với người, còn thương cảm cho cây cối cá chim, vô duyên vô cớ bị người gán cho mấy cái nhãn “Thương cảm” “Tự do” “Bi thương” “Vui sướng”, có đôi khi những điều này khiến Lâm Cửu cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Hoàng Phủ Thiên Niên hơi nhíu mày, giáo huấn: “Thánh Giả tuy là sư huynh ngươi, nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo hắn, nam nhân phải có một ít chủ kiến mới tốt.”
Không nghe hắn chẳng lẽ nghe ngươi a? Lâm Cửu trong lòng kháng nghị, bên ngoài thì vẫn gật đầu tán thành: “Hoàng thượng nói chí phải, thần đã biết.”
Hoàng Phủ Thiên Niên cười khổ lắc lắc đầu, nam tử này biểu hiện đáp ứng, nhưng trong mắt rõ ràng là dáng điệu không đồng ý, nhưng mà cũng khó trách, dù sao Tiếu Thiên và Lâm Cửu có quan hệ đặc biệt như vậy, nghĩ đến điểm này, Hoàng Phủ Thiên Niên nhẹ nhàng hít một hơi, không mặn không nhạt nói thầm trong lòng: hoá ra Thánh Giả cũng là một người có thất tình lục dục.
“Cũng đừng đi lâu quá, nên sớm quay về, chí ít cũng nên vào lễ mừng năm mới trở về cùng người nhà đoàn tụ, Lâm tướng quân trước đây vì nước chinh chiến tại bên ngoài nhiều năm, hôm nay thế đạo thái bình, các ngươi là con cũng nên trọng hiếu đạo, dành nhiều thời gian ở chung với gia đình hơn.” Hoàng Phủ Thiên Niên nói.
“Vâng.” Lâm Cửu vẫn như cũ nhàn nhạt đáp lời.
Cuộc đối thoại trong bầu không khí kì dị như vậy, mà cũng duy trì một khoảng thời gian, một đôi quân thần quan hệ kì quái, ở trong hoa viên nhiễu đến nhiễu đi, nói đến nói đi, lúc Lâm Cửu tiễn hoàng đế thì mới phát hiện trời sắp tối.
Y thấy hơi kì quái, Hoàng Phủ Thiên Niên thường ngày nhìn y đều không thấy vừa mắt sao hôm nay lại nói nhiều với y như vậy, những chuyện mà y không nên nghe, càng không nên biết.
Có điều đối với tên hoàng đế Hoàng Phủ Thiên Niên kia, Lâm Cửu cũng có ít nhận thức mới, không thể nói rõ là tốt hay xấu, nhưng dù sao cũng không phải một vị hoàng đế được đắp nặn chau chuốt qua từng trang sử sách, mà là được tiếp xúc thật sự cùng một vị hoàng đế chân chính tồn tại trong lịch sử.