Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 131 : Nhất thống thiên hạ

Ngày đăng: 07:31 19/04/20


Sau khi nói chuyện xong, Tây Sa Thương Hải và Hoa Tư cũng nhanh chóng đuổi theo, Hoa Tư lại lôi kéo Hoàng Phủ Thiên Niên đi mật đàm, bây giờ người bồi bên cạnh Lâm Cửu lại thành Tây Sa Thương Hải.



Cũng không biết lúc nãy Hoa Tư nói gì với Tây Sa Thương Hải, Tây Sa Thương Hải đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh hẳn lên, dọc đường đi cũng không tiếp tục động thủ động cước hay điểm á huyệt của y nữa, mặc dù Lâm Cửu hiện tại căn bản cũng ngậm miệng chẳng nói lời nào.



Lỗ tai dù có dựng cao đến đâu cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hoa Tư và Hoàng Phủ Thiên Niên, trong lòng Lâm Cửu có chút lo lắng, không biết mấy người này giấu diếm y nói cái gì, bọn họ cũng quá cẩn thận rồi, cẩn thận quá đáng như thế lẽ nào đang bàn bạc làm thế nào thiết kế hãm hại Diệt Thiên sao? Thế nhưng y không nghe được bọn họ đang nói gì, thì cho dù có thể cùng Diệt Thiên tâm linh tương thông cũng không cách nào nói cho hắn biết.



Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, nhất định phải từ trong miệng bọn họ lấy được tin tức mới được.



Cúi đầu tiến lên phía trước, đường nhìn đột nhiên đụng phải cái bóng của Tây Sa Thương Hải vẫn yên lặng đi bên người y, Lâm Cửu trong lòng đấu tranh do dự một chút, tuy rằng y ghét người kia, nhưng có lẽ có thể từ miệng Tây Sa Thương Hải moi được vài tin tức gì đó ha.



Đi tới đi lui, Lâm Cửu đột nhiên ngừng lại, Tây Sa Thương Hải theo ở phía sau thấy nam nhân ngừng cũng ngừng lại theo, chỉ thấy Lâm Cửu quay đầu lại nhìn về phía hắn, đôi mắt trong veo đã không còn nửa phần xấu hổ giận dữ ban nãy, tựa như thanh kiếm được rút ra từ trong băng tuyền, đâm nhói vào mắt Tây Sa Thương Hải.



Từng mảnh kí ức vụn vặt, lúc chạm mặt nam nhân trên trán có bạch liên hoa ấn kí như thuỷ triều mãnh liệt trào ra, hắn nhớ lại nhiều lắm nhiều lắm, nhiều đến mức khiến hắn có chút không thể thừa thụ, ánh mắt nhìn về phía hắn giờ khắc này quen thuộc như vậy, thanh lượng như kiếm, không kiêu ngạo cũng không siềm nịnh, phảng phất như vĩnh viễn đều sáng ngời trong trẻo như thế.



Bàn tay dưới trường tụ khẽ siết chặt, Tây Sa Thương Hải âm thầm cất giấu tâm tình phức tạp trong lòng, vẫn duy trì biểu hiện ra vẻ trấn định, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tây Sa Thương Hải nói khiến Lâm Cửu cảm thấy tức giận, lập tức phản kích: “Ngươi dựa vào cái gì cho rằng lúc Diệt Thiên thống nhất Xích Thổ Đại Địa sẽ gây ra chuyện gì thương thiên hại lí? Chỉ bởi vì hắn có một danh hiệu ma đầu? Thực sự nực cười, ta thấy rõ ràng là các ngươi chỉ mượn cớ cho hành vi bẩn thỉu của mình mà thôi!”



“Ngươi vẫn còn che chở hắn như thế.” Không nóng không lạnh nói ra một câu, đối với lời phản kích của Lâm Cửu Tây Sa Thương Hải cũng không biểu hiện gì lắm, tiếp tục nói, “Trong lòng của ngươi kì thực cũng có nghi hoặc đi, hình dung người kia theo như lời ta nói có thành sự thật hay không, mặc dù ngươi tin tưởng hắn như vậy, những vẫn không bỏ được sầu lo trong lòng.”



Nhàn nhạt lưu lại một câu, Tây Sa Thương Hải không cùng Lâm Cửu tranh luận nữa.



Nghi hoặc… đích thực là có, nhưng Lâm Cửu mới không tin bất luận cái gì Tây Sa Thương Hải nói, người này chỉ muốn li gián y và Diệt Thiên, Diệt Thiên sẽ làm ra chuyện sai gì? Lâm Cửu thực sự không nghĩ ra được, huống chi Diệt Thiên cũng từng nói cho y năm đó vì sao hắn nhập ma, lại làm sao mà có ý nghĩ thống nhất thiên hạ trong đầu.



Ma đầu kia chỉ là nhìn cảnh sinh linh tàn sát lẫn nhau mà thấy đau lòng với sự bất lực của chính mình, Diệt Thiên chỉ là muốn để cho muôn dân thiên hạ chấm dứt chiến tranh tàn sát mới muốn thống nhất Xích Thổ Đại Địa, trong lòng nghĩ cách, Diệt Thiên cam nguyện nhập ma, tu luyện đến chí cực ma, lấy vũ lực, lấy mưu kế từng bước một lập kế hoạch thống nhất Xích Thổ Đại Địa.



Mẫu thuẫn đau khổ trong lòng Diệt Thiên, những người này sao có thể thấu hiểu, chỉ bởi vì Diệt Thiên là ma đầu nên sẽ phải làm ra chuyện xấu thì có phần quá mức võ đoán.



Lâm Cửu không tin lời Tây Sa Thương Hải, Diệt Thiên đã từng đáp ứng với y, sau khi thống nhất Xích Thổ Đại Địa Diệt Thiên sẽ giao đất nước cho người thích hợp, còn bọn họ sẽ ẩn cư hậu thế, du ngoạn giang hồ, tiêu dao thiên địa.