Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 132 : Cửu thiên phượng hoàng
Ngày đăng: 07:31 19/04/20
“Ngươi cũng chú ý tới liên hoa ấn trên trán Lục Tiểu Phụng sao?” Đi phía sau cách Tây Sa Thương Hải và Lâm Cửu một đoạn không xa, Hoa Tư thản nhiên mở miệng, nhẹ giọng than thở, “Ha ha, hoá ra trước kia ngươi và y đã gặp mặt, đây cũng coi như là một loại duyên phận ha.”
Khé nhíu nhíu mày, Hoàng Phủ Thiên Niên dường như không giải thích được vì sao Hoa Tư lại muốn nói với hắn mấy chuyện này, suy nghĩ tỷ mỉ, hắn cũng bắt được một vài đầu mối: “Tình cờ gặp qua một lần, chẳng qua lúc đó vẫn chưa quá chú ý tới tuyết sắc liên hoa ấn trên trán y, y cũng giống chúng ta sao?”
Hoa Tư gật đầu, thấy thần sắc Hoàng Phủ Thiên Niên vẫn bình tĩnh, trong lòng cười cười, thầm nghĩ: “Tính cách của Hoàng Phủ Thiên Niên và Tây Sa Thương Hải quả là tương phản, Hoàng Phủ Thiên Niên lúc này còn chưa hoàn toàn khôi phục lại kí ức kiếp trước, mà bọn họ cũng chưa từng nói qua với Hoàng Phủ Thiên Niên về chuyện của Chí Thiện Bạch Liên, cũng khó trách trước đây lúc hắn nhìn thấy Lục Tiểu Phụng thì cũng chưa thấy vướng bận trong lòng lắm.”
Người lấy liên hoa trang trí trên trán trong thiên hạ không hề ít, Hoa Tư cũng gặp qua nhiều, nếu như không phải lần này thấy Lâm Cửu và Diệt Thiên đi cùng nhau, chỉ sợ ngày thường có thấy liên hoa ấn nhạt màu trên trán y bọn họ cũng không quá để ý xem xét xem liên hoa ấn đó có phải giống bọn họ như đúc hay không.
Suy cho cùng… bọn họ vẫn luôn nghĩ Chí Thiện Bạch Liên vốn không nên xuất hiện ở thế giới này.
Vì sao linh hồn Bạch Liên nghìn năm trước bị bọn họ hợp lực đưa vào thế giới khác lại quay trở về, trong đó đến tột cùng là đã phát sinh chuyện gì, là do ông trời an bài, vòng tuần hoàn của số phận, để bọn họ lại một lần nữa chứng kiến bi kịch ngàn năm trước, hay là cho dù đang ở thế giới khác, sau khi cảm giác được một chút tàn hồn liên tử hoá thân của U Minh Hắc Liên đã thành người, Chí Thiện Bạch Liên vẫn như cũ không thể yên lòng, vẫn như cũ phải trở về cái thế giới tràn ngập phân tranh này.
Đột nhiên, Hoa Tư cũng có chút hoang mang, liệu tất cả việc bọn họ muốn làm hôm nay có phải thực sự chính xác hay không?
“Từ tình huống hiện nay xem ra, Lục Tiểu Phụng có khả năng rất lớn chính là một trong số chúng ta.” Dùng quạt nhẹ nhàng gõ gõ cái trán, Hoa Tư có chút cảm khái nói, “Ngươi nhất định là thấy khó hiểu, vì sao tới bây giờ ta chưa từng đề cập về người này với ngươi ha?”
Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn Lâm Cửu đi phía xa xa, thản nhiên nói: “Y là ai?”
Dung nham trải rộng dưới lòng đất lẽ nào còn ẩn giấu quái vật gì? Trong lòng Lâm Cửu hoang mang.
“Đây là phượng hoàng sao?” Cho dù bọn họ cách xa như vậy, trên người còn mang kim lân phiến, nhưng Lâm Cửu vẫn có thể cảm thấy làn da mình như đang bị hoả diễm nướng đốt, cảm giác cực nóng mà lại tràn đầy nguy hiểm, cùng với một loại một loại cảm giác quen thuộc kì dị, thật giống như… thật giống như y đã từng gặp qua con phượng hoàng đang ngủ say này.
“Phượng hoàng đã ngủ say ngàn năm, rốt cục cũng nên thức tỉnh rồi.” Từ xa xa nhìn phượng hoàng hoả diễm thiêu đốt cả ngàn năm, Tây Sa Thương Hải nhẹ nhàng chuyển rời tầm mắt sang phía người vẫn đang chăm chú ngắm nhìn phượng hoàng lửa, thấy trong ánh mắt nóng rực của nam nhân toát ra chút hoài nghi, hắn đã hoàn toàn tin tưởng người này chính là Chí Thiện Bạch Liên.
Nghìn năm trước, Chí Thiện Bạch Liên khống chế Cửu Thiên Phượng Hoàng, chính ngay ở đây tự tay đánh U Minh Hắc Liên vào địa ngục, cũng là ở đây tự tay kết thúc sinh mệnh của mình.
Sau đó Cửu Thiên Phượng Hoàng lấy lửa của bản thân làm hoả phong ấn địa ngục phòng ngừa U Minh Hắc Liên trở về nhân thế, nghìn năm qua, Cửu Thiên Phượng Hoàng có lẽ luôn ở nơi này để chờ đợi chủ nhân trở về…
Hôm nay liên tử còn sót lại trên nhân thế của U Minh Hắc Liên lần thứ hai hoá thành người quay về, nếu một ngày để Diệt Thiên mang phượng hoàng đản đi, cũng có nghĩa là hoả phượng hoàng đã vô pháp ngăn chặn linh hồn U Minh Hắc Liên dưới địa ngục, lấy sức mạnh đã khôi phục của ba người bọn họ lúc này mà nói, đối phó với một tàn hồn của U Minh Hắc Liên cũng không phải là vấn đề khó khăn gì.
Vô luận như thế nào, cũng không thể để U Minh Hắc Liên trở lại nhân gian.
“Ngủ say ngàn năm…” Thì thào tự nói, trong lòng Lâm Cửu phát trướng khó hiểu, cũng không hiểu vì sao lại thấy có chút chua sót, có chút khó chịu, cũng lại có chút vui sướng, những tâm tình này đan xen vào nhau, càng lúc càng khiến Lâm Cửu hoang mang khó hiểu, càng ngày càng khiến y hoài nghi phượng hoàng lẽ nào có quan hệ gì với y, có liên hệ gì với Diệt Thiên sao?