Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 90 : Phiền phức tới cửa

Ngày đăng: 07:30 19/04/20


Rời khỏi tiệm trang sức nổi danh Hoàng Thành, ngồi trong chiếc xe ngựa đang lăn bánh trên con đường phồn hoa, bụng Lâm Cửu đã bắt đầu kêu gào, đoàn người chọn một tửu điếm nổi tiếng ở vùng phụ cận để nghỉ chân, thuận tiện an ủi lục phủ ngũ tạng một chút.



Thuý Trúc Cư, trong Hoàng Thành coi như cũng có chút danh tiếng, xây liền kề với một hồ nước, bên cạnh có một rừng thuý trúc xanh biếc di nhân, khách nhân có thể thoả chí ngồi trong rừng trúc, cảnh đẹp món ngon, ti trúc huyền nhạc, tất nhiên là đã hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người, trong đó chiếm đa số là văn nhân học sĩ.



Ôm Tiểu thối miêu gần đây vẫn tử khí trầm trầm không biết sinh bệnh gì, dẫn theo Tư Tư cùng Lâm Xung đi vào Thuý Trúc Cư, một đoàn ba người này thật hấp dẫn sự chú ý của người khác, Lâm Xung cao lớn khôi ngô, Tư Tư xinh đẹp mê người, Lâm Cửu một thân bạch thường bay bay theo gió, mái tóc đen như mực tuỳ ý buộc lại, thanh nhàn nhưng cũng không mất đi phong thái phiêu dật, nhất là khuôn mặt sạch sẽ đẹp đẽ kia, mang theo ý cười như gió mùa xuân, say động lòng người, cứ như tiên nhân bước ra từ trong tranh vậy.



Băng qua lầu thuỷ tạ, ba người một miêu chọn đình tử giữa rừng trúc, bên cạnh đình còn có một dòng suối nhỏ trong veo, sóng gợn lăn tăn, bên trong là những chú cá đủ màu sắc đang thoả sức nô đùa, giữa đình đặt một chiếc bàn mang hương vị cổ xưa, mỗi một thứ bày biện trên đó đều vô cùng tinh xảo, mà giữa các đình tử trong rừng trúc đều được dựng lên bằng hàng hàng cây trúc, tạo nên một nhã gian thiên nhiên.



Thân ở trong một mảnh lục ý dạt dào thế này, cả thể xác lẫn tinh thần đều không khỏi cảm thấy thoải mái, khó trách Thuý Trúc Cư lại hấp dẫn nhiều văn nhân nhã sĩ như vậy, đến ngay cả một tục nhân như Lâm Cửu cũng vô cùng thích địa phương u tĩnh này.



Mấy người ngồi xuống, gọi đồ ăn, uống trà, Tư Tư thân là thị nữ từ trước đến nay đều không dám cùng ngồi cùng ăn với chủ tử, nhưng Lâm Cửu chung quy không phải là một người bình thường, chẳng những bảo Tư Tư không cần cả ngày quỳ đến bái đi, cũng thường xuyên kêu nữ tử này ngồi xuống ăn chung, lúc đầu Tư Tư còn không dám, nhưng bị Lâm Cửu giáo dục vài lần, sau cũng dần dần thoải mái hơn.



Ngồi bên cạnh, Tư Tư mỉm cười nói: “Công tử, không bằng để Tư Tư gảy một bản giúp vui nha.”



Lâm Cửu vỗ tay cười nói: “Được a, làm một khúc nào đừng quá bi thương, nhẹ nhàng một chút là được rồi.” Hôm nay Lâm Cửu vừa mới mua cho Tư Tư một cây tì bà, hiện tại đồ ăn còn chưa lên, chỉ ngồi không thế này, không bằng nghe Tư Tư khảy một bản tì bà.
Hoá ra người này nhận thức Lâm Cửu? Lâm Cửu trong lòng khe khẽ thở dài, sao y có thể quên, vị Lâm Cửu trước kia cũng là loại người thích chơi đùa, trong Hoàng Thành có không ít hồ bằng cẩu đảng, chẳng qua lúc ấy Lâm Cửu là đối tượng ái muội của hoàng tử, bọn người kia cũng thức thời không dám làm càn.



“Không nhớ rõ.” Ngay cả tâm tình cùng đối phương vòng vo cũng không có, Lâm Cửu không chừa lại chút mặt mũi nào cho đối phương một ngụm phủ quyết, nhìn thấy biểu tình như ăn phải ruồi bọ của công tử kia, tâm tình Lâm Cửu sảng khoái vô cùng.



Không nghĩ tới đối phương lại không cho mình chút thể diện nào, công tử quần áo lụa là lập tức không thể hạ đài, cũng không biết phải tiếp tục thế nào, mà lúc này hai vị văn nhân thân là thực khách liền nổi lên tác dụng, đúng vậy, chủ tử chịu khổ, nên đây là lúc chúng nô tài hiến bảo triển lộ tài năng.



“Vị công tử này tính tình thực táo bạo, nói vậy nhất định là Lâm Cửu Lâm công tử chết mà sống lại nổi tiếng khắp kinh thành đi, nghe danh không bằng gặp mặt, Lâm công tử quả nhiên so với cô nương còn đẹp hơn nhiều, khó trách đến ngay cả Hiền Môn Thánh Giả đã biến mất mười năm cũng phải động tâm, trở thành sư huynh của Lâm công tử, thật khiến người ta hâm mộ không thôi a.”



Nghe lời này, uốn a uốn éo, cũng không sợ cắn phải đầu lưỡi của mình, Lâm Cửu thầm khinh thường trong lòng một chút, đây không phải đang nói y và Diệt Thiên có một chân sao? Tuy rằng y với Diệt Thiên đúng là có một chân thật, nhưng mà từ trước đến nay y vẫn ghét nhất mấy thằng cha ưa nói chuyện vòng vo kiểu này, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không nên quanh co mắng chửi người, thứ tốt không học lại đi học cái trò dùng miệng lưỡi xấu xa mắng chửi người.



Cứ nói thẳng là y sắc – dụ Hiền Môn Thánh Giả lại bán – thân cho người trong Hiền Môn người người kính ngưỡng không phải xong sao, nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, hey, có điều các ngươi cứ tiếp tục hâm mộ đi, hận đi, ghen tị đi, người trong miệng có thể thốt ra lời nói thế này nếu có thể vào được Hiền Môn, đó mới là tai hoạ diệt môn.



So về tài ăn nói, Lâm Cửu tuy rằng cũng là một người tốt nghiệp từ trường nổi tiếng, nhưng đáng tiếc không phải học khoa văn, công phu miệng lưỡi không so được với người khác, nhưng y hiện tại có nắm đấm, từ xưa đến nay, nắm đấm chính là lão đại, ngươi nha không phải có thể nói sao? Ta sẽ đánh khiến ngươi ngay đến tên mình cũng không nói ra được!