Đã Là Chuyện Của Hôm Qua

Chương 4 : Hào môn vốn sâu như biển

Ngày đăng: 17:32 19/04/20


Đồng hồ đã qua con số 5 mà Diệp Vũ vẫn chưa đưa Niệm Bằng về. Dù biết không nên làm phiền anh, song Tiêu Khiết vẫn đành gọi điện. Giọng cô đầy sự lo âu:



-Alo...Anh Diệp Vũ phải không? Anh đã đón Niệm Bằng chưa? Sao giờ chưa về? Em...



-Anh đưa Niệm Bằng về ngay. Em nấu cơm chưa?



-Dạ rồi...



-Anh và con về ngay...



Cô nghe tiếng Niệm Bằng cười khanh khách qua điện thoại...



Anh và con?



Tiêu Khiết cũng từng tự hỏi, mình có nên nói cho anh biết, Niệm Bằng là con ruột của anh không?



Nhưng nói thật để làm gì cơ chứ? Để xin của anh chút trách nhiệm và lòng thương hại. Để anh không hận cô nữa. Để anh thấy rằng mình đã sai trong suốt 6 năm khi cho rằng cô là người phản bội hay sao?



Thật ra, chuyện 6 năm trước, anh và cô ai mới là người có lỗi? Ai là người phải nợ ai?



Không cần truy cứu nữa..Dù sao đã là quá khứ. Coi như Tiêu Khiết nợ Diệp Vũ. Giao kèo 1 năm là để trả đủ nợ cho anh.



Chuông cửa reo.



Diệp Vũ về...



Tiêu Khiết tự cười mình, bao giờ đã giống như một người vợ chờ đợi chồng mỗi buổi chiều về...



Cửa mở...



Cô ngỡ ngàng:



-Ba mẹ...Niệm Tâm!



...Tay xách nách mang những đặc sản nhà nghèo mang tới. Tiêu lão đứng sựng lại đôi chút. Con gái ông...Tiêu Khiết thực sự đã gầy đi rất nhiều.



Ông càng đau lòng hơn khi cô con gái nhỏ một mình phải chống đỡ nơi chốn phồn hoa đô hội. Thêm đứa cháu đáng yêu nhưng nhiều bệnh...Bây giờ nó ở trong ngôi biệt thự cao cấp này, bên cạnh người đàn ông đó, có nghĩa là lại một lần nữa tự chui đầu vào rọ, vướng thêm không ít khổ đau.




Phản bội...



Diệp Vũ đã chuẩn bị sẵn một khẩu súng. Nếu không biết rõ nguyên nhân, hắn sẽ cùng cô trầm luân địa ngục. Đã không phải là của mình, Diệp Vũ cũng không để cô thuộc về ai.



Nếu năm đó cha hắn không sai người bí mật bắt cóc, đưa Diệp Vũ sang Mỹ, giam lỏng hắn nửa năm trong nhà thì có lẽ...tất cả đã kết thúc một cách đau thương.



Bây giờ, hạnh phúc đang kề cận. Dù bằng mọi giá, dù dùng tất cả thủ đoạn hắn cũng không bao giờ để nó tiếp tục rời khỏi mình.



-Con xin ba mẹ...Tiêu Khiết là vợ con...Niệm Bằng là con của con...Con xin ba mẹ giao cô ấy cho con...Con sẽ làm mọi cách để Tiêu Khiết không đau lòng...để mẹ con cô ấy được hạnh phúc. Con xin ba mẹ. Ba mẹ hãy gả Tiêu Khiết cho con.



"Dưới chân đàn ông có bọc vàng", Diệp Vũ quỳ xuống trước mặt hai vợ chồng Tiêu lão. Còn cần để ý tới mặt mũi hay danh dự gì nữa chứ. Chỉ cần Tiêu lão muốn, hắn sẵn sàng làm mọi thứ để ông cho mình cơ hội sửa sai.



-Ba ơi!



Tiêu Khiết vẫn khờ khạo như vậy. Cô quỳ xuống bên cạnh Diệp Vũ. Tiêu lão không nén được tiếng thở dài.



-Không cần làm vậy đâu...



Sáu năm Tiêu Khiết một mình chống chọi, nuôi Niệm Bằng khôn lớn. Nó cương quyết không tìm cho mình một chỗ dựa. Ông cũng hiểu đứa con gái này vẫn còn yêu Diệp Vũ...Yêu rất là nhiều.



-Tiêu Khiết à...Con nghĩ sao?



Tiêu bà bây giờ mới lên tiếng. Người mẹ bao giờ cũng dễ mềm lòng hơn kẻ làm cha.



Tiêu Khiết cũng không thể giấu lòng mình được nữa. Giây phút cô thấy anh quỳ xuống dưới chân ba mẹ, cô đã hiểu, cửa hào môn kia tuy sâu như bể, bản thân Tiêu Khiết không có tham vọng bước vào nhưng không thể vì nó mà lại một lần nữa buông rơi hạnh phúc của chính mình.



-Con và Niệm Bằng đều cần anh Vũ...Con...



-Ba mẹ hiểu rồi...Dù sao Niệm Bằng cũng cần ba ruột...- Tiêu lão quay sang Diệp Vũ- Tôi chỉ hy vọng cậu đã nói được thì sẽ làm được. Làm cha mẹ không mong gì hơn là con cái được sống hạnh phúc...Từ từ cho tôi thấy, Tiêu Khiết của chúng tôi không chọn lầm người.



-Dạ...



Có một số người làm cha làm mẹ thường mong gả con gái vào chốn hào môn để được sung sướng, nhưng họ không nghĩ hào môn vốn sâu như biển, không dễ dàng gì cho một cô gái tầm thường bước chân qua.



Ông bà đã lo sợ cho con quá nhiều. Giờ có lẽ cũng là lúc để cho nó tự trưởng thành, đi tìm cho mình một cuộc sống thích hợp, xây dựng gia đình thuộc về nó, bên cạnh người mà nó yêu thương...