Đã Là Chuyện Của Hôm Qua

Chương 5 : Xin lỗi và hạnh phúc

Ngày đăng: 17:32 19/04/20


Căn phòng nhỏ tĩnh lặng. Niệm Bằng đã ngủ say trong phòng chung với Niệm Tâm.



Tiêu Khiết không biết Diệp Vũ đang nghĩ gì...Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, từ lúc về phòng đến giờ:



-Anh xin lỗi!...



Vòng tay Diệp Vũ bỗng mở ra, ôm lấy Tiêu Khiết vào lòng, xiết chặt...Chỉ nói được một lời xin lỗi ngắn ngủi, nhưng ngoài nó ra Diệp Vũ cảm thấy những lời nói khác đều là vô nghĩa trong phút giây này, khi hối hận làm giọng hắn cũng nghẹn đi:



-Không cần phải xin lỗi em...Em gạt anh trước mà...



-Lúc đó anh còn rất trẻ...Không có kinh nghiệm...Nhưng bây giờ thậm chí còn tệ hơn trước...Chỉ biết nghĩ tới mình.Xin lỗi em...



Người đàn ông đáng yêu nhất là khi họ nhận mình sai.



Tiêu Khiết mỉm cười...



Đủ lắm rồi...



Cô không còn nhớ tới gì nữa cả. Bao đau khổ, vất vả, ủy khuất đều như một giấc mộng mới trải qua.



-Ngày mai anh đưa em về gặp ba mẹ anh...



Gặp ba mẹ anh?



Diệp Vũ nhận thấy cô đang run rẩy...



Nỗi đau từ những lời sỉ nhục, những tờ nhân dân tệ vẫn còn rành rành...Cả những lời ném vào ba mẹ cô nữa.



-Đừng sợ...Có anh đây...Anh hứa với em, anh sẽ cùng gánh với em. Nếu em không thích chốn hào môn sâu như bể đó, anh sẽ cùng em bơi tới bờ. Đừng lo!



Cha mẹ của anh chỉ có mình Diệp Vũ. Tiêu Khiết là bảo bối của ba mẹ mình, thì anh cũng là tất cả của ba mẹ, là niềm hy vọng, người mà họ yêu thương nhất. Cô không thể chỉ nghĩ đến gia đình mình được. Cũng không thể để anh vì mình mà chịu tiếng bất hiếu, làm cha mẹ Diệp Vũ phải đau lòng.



-Em sẽ cố bơi...Chỉ cần khi em mệt, anh quăng cho em một cái phao. Được không?



Cô cười thật đẹp.




Nhưng cô không muốn Diệp Vũ mất hứng.



-Được rồi...Trưa mình nói tiếp nha anh!



—————————



Đây là lần đầu tiên Niệm Bằng được đến một khu vui chơi lớn như vậy.



Mẹ đi làm thường, khi được nghỉ chỉ có thể đưa Niệm Bằng đi chơi ở công viên gần nhà. Dù cũng rất vui nhưng đến đây còn vui hơn. Tận mắt chứng kiến những trò chơi chỉ được thấy trong ti vi, cậu bé con 5 tuổi ồ lên thích thú...



-Ba ơi...Con đi cái đó được không?



-Được chứ...Nhưng tàu lượn siêu tốc thì nguy hiểm lắm...Con phải đi với ba thôi.



-Dạ...



Hàm răng sún và nụ cười rạng rỡ. Niệm Bằng ngồi trên tàu lượn siêu tốc, sợ hãi đến nỗi tay nắm chặt áo ba. Song thích thì vẫn thích. Cái miệng nhỏ hét to sảng khoái, đi một lần cứ muốn đi hoài.



Diệp Vũ ôm con trai trong vòng tay, cười không thể khép miệng được. Mua nào là kem, nào là kẹo – bánh. Tay Niệm Bằng ôm mớ bánh kẹo khư khư. Cậu bé còn lột vỏ kẹo đút cho Diệp Vũ nữa. Từ nhỏ đến giờ, hình như đây là lần đầu hắn ăn món kẹo trẻ con này.



Niệm Bằng cầm vài viên kẹo bỏ vào túi áo, bảo là để dành cho mẹ. Gương mặt trẻ con bừng sáng dưới ánh nắng rực rỡ. Diệp Vũ lại ngẩn người.



-Ba ơi!



Ba đã lỡ mất rất nhiều thời điểm. Lúc con chập chững những bước đầu tiên. Khi con bi bô tập nói...Khi con khóc quấy đòi ăn...Dù là lý do gì đi nữa...Ba cũng có lỗi với con...Càng có lỗi nhiều với mẹ con.



Khi mẹ phải sinh con một mình trong phòng sinh lạnh lẽo...Giây phút con chào đời, trong cơn đau đó, có lẽ mẹ đã cần một bàn tay nắm chặt lấy, một khung ngực rộng cho mẹ dựa vào mà đấm thật mạnh " Đau quá anh ơi!".



Lúc đó ba không hề hay biết. Lòng ba chỉ có oán hận. Ba đã để lỡ một đoạn đường dài với hai mẹ con con.



Xin lỗi vẫn không bao giờ là đủ...Bù đắp thì thế nào mới là vừa?



Dùng cả đời này nhé, hai con người quan trọng nhất trong đời Diệp Vũ. Hắn cam tâm tình nguyện dùng cả đời này chăm lo cho họ, cả một đời cũng không muốn buông tay