Đã Là Chuyện Của Hôm Qua
Chương 6 : Ích kỷ nhưng không nhẫn tâm
Ngày đăng: 17:32 19/04/20
Buổi trưa, hai cha con Diệp Vũ cùng đến công ty của Tiêu Khiết.
Trong lúc Diệp Vũ liên hệ với nhân viên ở quầy tiếp tân để liên lạc với Tiêu Khiết thì Niệm Bằng một tay nắm lấy tay hắn, mắt dáo dát xung quanh. Thấy một người đằng xa, bé kêu lên vui vẻ:
-Cô Đan Đan...
-Tiểu Bằng- Đan Đan cười tươi khi cậu bé chạy tới ôm lấy mình-Tiểu bảo bối đi thăma6mt à? Con đi với ai vậy?
-Với ba con...
Tống Đan sửng sốt nhìn người đàn ông đang tiến về phía mình với nụ cười thân thiện trên môi:
-Ba...Con nói là...là giám đốc Diệp sao?
-Chào cô Tống!
-Ba...
-Niệm Bằng ngoan...Ba xin phép cô tiếp tân rồi. Mình lên phòng mẹ con đi!
-Là thật à? -Tống Đan vẫn còn nửa tin nửa ngờ- Giám đốc Diệp...à không...anh đúng là cái gã khốn kiếp...không...bạn trai của Tiểu Khiết 6 năm trước sao?
-Vâng...Tôi là tên khốn ấy đây.
Tống Đan nhớ tới thái độ bần thần của Tiêu Khiết khi gặp Diệp Vũ trong buổi đính hôn của phó tổng Trần...Ánh mắt Diệp Vũ lúc đó cũng rất lạ.Hai người không có quan hệ thân thiết, ánh mắt anh ta sẽ không bốc lửa cháy bùng đến vậy. Làm Tống Đan cũng không khỏi run tay.
Nhưng thật không ngờ anh ta lại là "tên khốn" đã làm Tiêu Khiết đau lòng mấy năm. Là cha của Niệm Bằng. Hèn gì cứ thấy gương mặt đó quen quen.
Tống Đan nghĩ tới cảnh cái cô Phạm Như Lâm tại Cty Hoàn Bảo kia biết chuyện này có lẽ sẽ tức đến ói máu. Thái độ như thể là phu nhân giám đốc của cô ta hôm Tống Đang và Tư Đồ Thuận tới Hoàn Bảo liên hệ thật là đáng ghét...Bây giờ con cũng đã nhận, Tiêu Khiết không phải sẽ nghiễm nhiên giành lấy cái địa vị Phạm tiểu thư ước ao kia?
-Tôi..tôi không có ý gì khác đâu...-Tống Đan xua tay- Phòng của Tiểu Khiết ở lầu 2. Anh đi thong thả.
-Cảm ơn cô!
Tiêu Khiết đã có những người bạn thật tốt. Với họ thì dù có bị gọi là tên khốn nạn cũng chẳng có hề gì.
-Mẹ!!!!
-Niệm Bằng....-Tiêu Khiết hôn lên đôi má phúng phính của con trai, âu yếm- Sáng giờ đi chơi có vui không con?
-Dạ vui...Ba chụp nhiều hình lắm. Mai sẽ rửa ra cho con mang đến lớp khoe với các bạn...
-Ừ...
-Đi thôi em...Giờ này cũng hơi trễ rồi. Đến sở hộ tịch đăng ký xong thì đi dạo luôn. Tối nay anh cho hai mẹ con đi dạo một vòng Thượng Hải...
-Anh à-Tiêu Khiết chợt ngập ngừng-Hay là khoan...khoan đi anh! Tới khi nào gia đình anh chấp nhận mẹ con em...Thật lòng em rất sợ chuyện ngày xưa...Nếu sau ngần ấy năm mà em...Sỉ nhục em thì cũng không sao...Nhưng ba mẹ em...Em không muốn...
Diệp Vũ im lặng...
Đôi mắt Tiêu Khiết vẫn còn chút gì đó ủy khuất pha lẫn đau thương...
Chuyện 6 năm trước? Diệp Vũ vẫn không tin.
-Hôm nào ông sang nhà...con sẽ mở phim cho ông coi...Ông tiên đẹp lắm! Hiền nữa ạ!
-Ừ...Con hứa nhé?
-Dạ....Con móc ngoéo với ông nè...
Bình an và hạnh phúc.
Diệp Vũ mỉm cười nhìn cha...Ông là người rất ích kỷ, cực đoan và cố chấp nhưng hắn biết, ông không phải là người nhẫn tâm. Hơn nữa, hơn ai hết, Diệp Đình hiểu rõ nỗi đau đớn của việc phân ly bởi cách biệt về giai cấp...
Ngày xưa, Đại thiếu gia Diệp Đình và Xuyên Đảo Tường Cung, người mẹ thân sinh ra Diệp Vũ tìm đến đất Mỹ này cũng để trốn tránh, tìm cho mình một khoảng trời riêng hạnh phúc...Diệp Vũ là kết quả tình yêu của họ...Nên ông sợ...sợ đứa trẻđó một mai này nếu được bảo bọc quá kỹ trong chiếc lồng son, sẽ không bao giờ tự có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Mẹ của hắn là một khoảng trời yêu thương tĩnh lặng...
Bà dịu dàng và yếu đuối nhưng là một người mẹ tuyệt vời.Thế mà...Có kẻ nỡ nào để lại trong lòng con dâu tương lai của bà ấn tượng về "một người phụ nữ sắc sảo và nanh nọc". Thật là...
-Mình đi gặp người phụ nữ nanh nọc và sắc sảo của nhà anh đi em! Diệp phu nhân đấy.
Má Tiêu Khiết đỏ bừng...Cô xấu hổ vì câu trêu đùa của anh.
Nhà Diệp Vũ rộng lớn nhưng không hoang lạnh. Cô em gái của anh đứng đợi phía dưới. Bên cạnh là một người phụ nữ phúc hậu. Nhìn thấy Tiêu Khiết và Niệm Bằng, bà cười mà mắt cứ rưng rưng.
—————————————————————
Mấy người phụ nữ trong bếp, hai cha con Diệp Vũ ngồi ở phòng khách. Bên ngoài là một bầu trời lấp lánh những ánh sao.
- Con định truy cứu chuyện 6 năm trước à?
-Ba không giận sao? Họ mạo danh Diệp đại chủ tịch, khiến ba trở thành một kẻ xấu xa như thế mà...
-Thật ra cũng không có gì phải nói....Ba cũng sợ con yêu phải một cô gái không ra gì...Khi chuyện xảy ra, thám tử lại cho biết Tiêu Khiết có thai, ba cũng muốn xuất hiện nói rõ hết chuyện. Ba sợ cô ấy vì tuyệt vọng sẽ phá bỏ cái thai đó...Nhưng nếu chuyện dễ dàng đến vậy, liệu hạnh phúc của hai đứa có được bền lâu không?
Diệp Vũ thở dài.
Thật không biết nói gì với ba nữa.
-Khi con cầm súng định cùng chết với cô ấy...ba mới ra tay...Ba không sợ, sau khi khỏi bệnh, về lại Thượng Hải, con sẽ tiếp tục cầm súng lên sao?
- Điên thì chỉ một lần thôi chứ. Tuổi trẻ bồng bột nên hở ra chỉ đòi sống đòi chết. -Diệp Đình mỉm cười -Lớn lên phải khác. Con nhất định sẽ như ba đã nghĩ, tìm cách trả thù cô gái phản bội mình. Một khi đã gặp lại Tiêu Khiết, sớm muộn gì sự thật cũng rõ ra thôi...
Lại một tiếng thở dài của Diệp Vũ. Ba là một người từng trải, chuyện gì cũng thấy được lối ra. Chỉ có hắn mù quáng. May là...
-Chuyện lúc trước...không cần truy cứu làm gì...Hai đứa sống hạnh phúc và trân trọng người bên cạnh đã là cách trả đũa hay nhất rồi. Cuộc sống hôn nhân còn dài, vấp váp cũng nhiều, nếu chút sóng gió cũng không chịu được thì làm sao mà chung sống cả đời như ba mẹ được...
-Vâng...
-Mẹ con và con dâu chắc cũng làm xong bữa tối rồi...Gọi Niệm Bằng vào ăn cơm...Ngày mai ba cũng sẽ thu xếp cùng mẹ con về Thượng Hải đến gặp ông bà sui gia...
-Cảm ơn ba...
-Những gì cha mẹ có thể làm đã làm hết rồi. Chuyện còn lại, hoàn toàn là do hai đứa. Tự bảo trọng nhé con trai.