Đã Là Chuyện Của Hôm Qua

Chương 7 : Phương đông đó ánh sao nào đang sáng phải không

Ngày đăng: 17:32 19/04/20


Khi Diệp Vũ bẻ xong khóa mạng, lên yahoo messenger, nick của Hà Phương Đông đang treo câu status " Phương đông đó có một ngôi sao đang sáng".



Hắn bật cười, nhanh chóng chào hỏi ngay:



-Ê!



-Hửm?



-Đang làm gì đó?



-Chơi Happy Farm.



Diệp Vũ lại bật cười:



-Tao và Tiêu Khiết ổn.



-Ừ...Chúc mừng!



-Tụi tao đã đăng ký kết hôn rồi...Dự định sẽ tổ chức lại một buổi tiệc nhỏ để đãi bạn bè. Mày về nhé?



-Chừng nào?



-Tháng sau. Ngày 29/8....



-2/8 tao về Trung Quốc. Ừ, sẽ ghé!



-Về chơi hay là công việc?



-Công việc...Tao sẽ là giám đốc điều hành của tập đoàn Văn thị...Ba ngày trước mới phỏng vấn xong.



Tập đoàn Văn thị?



Diệp Vũ sửng sốt:



-Của ba mày sao?



Một dấu mặt cười phía bên kia...Dừng một chút, Hà Phương Đông gõ máy:



-Ừ...



-Mày biết Văn thị đang gặp nhiều vấn đề không? Tao nghe nói có nguy cơ phá sản nữa.



-Ừ. Giám đốc điều hành bên đó nghỉ việc rồi. Có đăng tìm người trên mạng. Tao họ Hà...Ông ấy sẽ không biết đâu.



Diệp Vũ lại thở dài. Lần này là hắn cảm nhận sau hình mặt cười kia là một Hà Phương Đông cay đắng. Đang cười nhưng lòng có cười không?
-Thói quen không thích nhắn tin của mày vẫn không thay đổi nhỉ. Cái gì cũng gọi điện.



-Ừ. Tao không có thói quen ngồi bấm bàn phím mà.



Đoạn đường về nhà Tiêu Khiết chỉ phải đi có hơn 1 tiếng, nhưng đường vào khá dốc nên tới chiều xe mới đến nơi.



Tiêu lão rất hiếu khách, nhất định giữ Hà Phương Đông ở lại ăn cơm. Ông còn bảo Niệm Tâm lấy thêm cá làm vài món cho Diệp Vũ uống vài li với Hà Phương Đông.Nhiệt tình đó khiến anh không tiện chối từ. Mà vốn cũng chẳng có ý từ chối, Hà Phương Đông tùy tiện cầm bộ quần áo mặc nhà của Diệp Vũ, tắm rửa xong là cùng bạn ngồi trước hiên nhà.



Nhà ở thôn quê không có nhiều tiện nghi nhưng có cả một bầu trời sao rạng rỡ, lấp lánh trong đêm.



-Phía đông ít sao sáng nhỉ? Thấy toàn là sao nhỏ...



-Mày nhớ hồi bọn mình học trung học không? -Diệp Vũ nhấp thêm một ly rượu- Mày từng bảo ngôi sao nào sáng nhất phương đông chính là bổn mạng của mày.



-Trẻ con đó mà...Giờ tao không để ý nữa.



Tiêu Khiết bưng ra một cái mâm nhỏ, trên đó là một ít mực khô:



-Ba bảo mang ra cho hai anh...



-Em ngồi xuống đây đi!



Hà Phương Đông nhìn Tiêu Khiết. So với 6 năm trước, cô không thay đổi nhiều. Vẫn vẻ đẹp dịu dàng, thanh tú, chẳng qua là trải nghiệm thời gian làm cho nó thêm chút mặn mà.



-Tự nhiên tao thích có vợ quá. Được ôm vợ ngủ mỗi đêm thật là hạnh phúc...Rồi có con nữa......



-Mày đâu phải không được. Cũng hơn 30 rồi. Tìm cho mình một người đi...



-Tìm đâu bây giờ? -Hà Phương Đông nhún vai, quay sang Tiêu Khiết -Người như em còn ít lắm Tiêu Khiết nhỉ?... Nếu còn thì các nàng cũng thuộc về những anh chàng tốt bụng. Sao lại gả cho một kẻ như anh?



Nụ cười và những câu nói bâng quơ. Tiêu Khiết chợt nhớ đến người con trai ngày nào cô đã gặp. Hà Phương Đông cũng làm chung trong công ty Diệp Vũ. Anh vui vẻ, hòa đồng, được mọi người yêu mến. Không như ông chồng cô ngày ấy, cục cằn, bẳn tính, hay nổi đóa. Song, Tiêu Khiết lại không sợ Diệp Vũ lắm. Người cô sợ hãi chính là Hà Phương Đông. Anh như một ngôi sao lấp lánh trên trời xa thẳm, tưởng là có thể với tới nhưng kỳ thật lại rất xa.



Trong sâu thẳm lòng mình, Hà Phương Đông thừa nhận đối với anh, có khi dựng lên một lớp vỏ bọc đã khó, phá vỡ nó càng khó hơn nhiều, rất là nhiều.



Thấy hai người bạn của mình lặng im, Phương Đông nhún vai:



-Đi ngủ thôi...Mai tao còn phải đi làm nữa.



-Ăn hết mực đi rồi ngủ. Mà nhạc phụ tao nói, còn một màn cháo cá nữa. Thức đi, sáng tao lái xe chở mày cho.



-Phải đó anh- Tiêu Khiết cũng góp chuyện- Anh có lòng đến đón em về nhà như vậy, phải ở nhà em vui vẻ một chút chứ. Để chồng em được vui.



-Đúng là gái có chồng có khác, trong mắt chỉ có chồng- Hà Phương Đông bật cười ha hả- Okie em gái. Tối nay anh cùng chồng em, không say không đi ngủ, chịu chưa?