Đã Là Chuyện Của Hôm Qua
Chương 8 : Mái nhà gia đình- Không thuộc về mình
Ngày đăng: 17:32 19/04/20
Sáng hôm sau, Hà Phương Đông chở Diệp Vũ trở lại sân bay:
-Đi cẩn thận nhé!
-Ừ...Bảo trọng.
-Nghe như oán phụ tiễn chồng vậy- Hà Phương Đông phì cười- Đi đi thằng quỷ. Rảnh thì gọi cho tao.
-Bye.
Phương Đông cho xe quay về. Chợt có tiếng điện thoại reo. Bên kia là tiếng của Văn Uyển Như, lo lắng và hoảng loạn:
-Anh ơi! Ba em...ba em vào bệnh viện rồi.Làm sao...làm sao hả anh?
Trấn tĩnh rất nhanh, Hà Phương Đông nhấn giọng:
-Giờ em đang ở đâu?
-Bệnh viện trung ương ạ...
-Bình tĩnh...Có ai ở đó với em không?
-Anh ba...anh ba em gọi hoài không được. Chỉ có mẹ và em thôi. Ba thì đưa vào phòng cấp cứu rồi.
Không hiểu sao lúc này, Uyển Như lại nhớ tới Hà Phương Đông. Đám bạn cô nói, không nên thân mật với anh ta quá. Anh ấy chỉ là người làm công. Có thể Phương Đông đang lợi dụng cô để chiếm lấy vị trí quan trọng trong Văn thị. Nhưng mà...Thương thì vẫn cứ thương. Uyển Như thích được anh cưng chiều, thích được anh chăm sóc. Tình cảm rất rõ. Cách yêu thương như một anh trai với em gái vậy. Thiên Tường cũng thương cô lắm. Nhưng quan tâm, chăm sóc và nuông chiều như thế, chỉ có Hà Phương Đông thôi.
-Tối qua Thiên Tường có về nhà không?
-Dạ...dạ hình như có...Giờ phải làm sao hả anh?
- Em và bác cứ ở yên trong đó đi...Bình tĩnh mà lo cho chủ tịch. Anh đi tìm Thiên Tường...
-Dạ...
Anh đảo mạnh tay lái, quay về công ty:
-Giám đốc Hà...
-Thiên Tường có về công ty không?
-Dạ...có. Để tôi gọi...
-Được rồi...Tôi tự lên!
Phương Đông sải những bước dài, bước lên phòng kế hoạch của Thiên Tường. Cửa bên trong đóng kín, nghe tiếng người, giọng Thiên Tường vọng ra:
-Ai đó?
-Ba cậu vào bệnh viện rồi...Vào với tôi nhanh lên.
——————————————————-
Thiên Tường trầm ngâm trong một góc. Cầm thêm ly cà phê nóng, Phương Đông nhẹ nhàng:
Thực sự chuyện tình cảm thì ai đúng, ai sai làm sao phân định rõ ràng?
Hà Phương Đông nhớ năm 6 tuổi, ba mẹ anh lần đầu ngồi nói chuyện cho rõ ràng. Ba sợ ly dị sẽ tổn thương tâm hồn đứa con thì mẹ anh gọi Phương Đông vào hỏi:
-Con có bị tổn thương nếu ba mẹ ly dị không?
-Không...
Hình như mình khôn trước tuổi nhỉ? Phương Đông bật cười, đốt một điếu thuốc, rít một hơi dài.
Anh giống mẹ, tỉnh táo và lý trí một cách kỳ lạ. Mẹ không níu kéo, không giữ lấy cái gì không thuộc về mình. Nhưng đàn ông thì khác, có những thứ dù miễn cưỡng, dù không yêu cũng cố gắng duy trì, mong sẽ tạo nên cho mình một bộ mặt hoàn hảo không tì vết. Hạnh phúc ấy có khác nào vay mượn, cuối cùng cũng phải trả lại thôi.
Có tiếng gõ cửa:
-Anh hai ơi!
-Ừ...Cứ vào đi...Cửa phòng anh hai không khóa.
-Anh hai...
Cô em nhỏ từ ngày nhận anh ruột có phần ngần ngại hơn...Tuy nhiên đúng là tình thân ruột thịt, lần đầu khi anh hai giúp côđ ã có cảm giác rất ấm áp rồi.
-Anh hai ơi...Em mang chè đậu đỏ tới.
-Em nấu à?
-Không...Là mẹ nấu. Chiều nay anh hai về nhà ăn cơm nha.
-Anh hai không về được. Chiều nay anh hai có việc bận rồi.
-Anh hai......!
Bà Văn nói là Phương Đông vẫn còn chưa quen lắm. Uyển Như cũng thấy thế..Từ lúc đó tới giờ, anh hai vẫn chỉăn cơm nhà có một lần.
-Về ăn đi anh hai. Em làm món này ngon lắm...
-Em mang đến cho anh hai như vầy là được. Anh hai không thích ăn cơm với đông người. Trừ con nhóc hay nhõng nhẽo này thôi.
Một cái véo mũi làm nó trở nên đỏ ửng. Nhưng Uyển Như lại rất vui vẻ. Cô bé luôn mong muốn, mình sẽ bắc được một nhịp cầu đến gần anh hai hơn.
Gia đình của Uyển Như rất ấm áp. Nhưng nó không thuộc về Phương Đông. Anh về, chỉ làm cho những nụ cười vốn dĩ rất vui trở nên khách sáo. Mọi người chăm sóc anh quá, đâm ra mất tự nhiên.
-Thực lòng em không thích cô Kiều Sương Diệp đó làm chị dâu đâu. Bọn bạn em nói...
-Chuyện qua rồi em...Đừng soi mói và cổ hủ như bà cô già vậy. Khó sống lắm em gái à...!
Búng nhẹ mũi em gái, Phương Đông cười cười...Đám cưới- cũng chỉ là một nghi lễ mà thôi. Có thể cô vợ anh sẽ không như Tiêu Khiết dịu dàng, lương thiện, chăm lo và yêu chồng. Nhưng Phương Đông vốn cũng không phải là Diệp Vũ. Người như anh chỉ nên bằng lòng với những kiểu người có vẻ giống mình.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô vợ đó tỏ ra e dè ngần ngại. Chỉ là ánh mắt cố tỏ ra nhu hòa, hiền thục ấy vốn không hợp với cô.
Phương Đông cũng cười đáp lại. Mắt anh lấp lánh ý trêu cợt. Một cuộc hôn nhân bắt đầu từ việc đùa cợt, ngụy trang, giả dối với nhau chắc cũng sớm kết thúc. Cả hai người rồi sẽ như hai đường thẳng song song.