Đã Lâu Không Gặp

Chương 1 :

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Mở đầu



Hongkong.



Giữa hè chói chang, tuy nhiên cả khán phòng lại tràn đầy tiếng vỗ tay cùng những tiếng thét chói tai, không thể đếm được bao nhiêu người đang cầm những đèn quỳnh quang phát sáng, tầm mắt tập trung chặt chẽ vào người phụ nữ rực rỡ trên khán đài.



Âm nhạc ngưng hẳn cùng với âm thanh hỗn loạn, Phong Hạ vừa kết thúc một loạt động tác vũ đạo khó trên khán đài đứng thẳng dậy, dùng sức thở dốc vài tiếng, cầm micro hướng người xem dưới khán đài cúi người chào, "Cám ơn, cám ơn mọi người!"



"sum¬mer!" "sum¬mer!" "sum¬mer!" . . . . . .



Một loạt âm thanh càng vang lên, tiếng kêu khóc, tiếng huýt sáo điếc tai, làm lu mờ cả phía chân trời.



Chợt cảm thấy như giấc mộng. Cô hoàn toàn xứng đáng, không ai tranh giành, hiện tại cũng chỉ có nghệ sĩ nổi tiếng có vị trí mới có thể mở show diễn ba ngày như vậy. Huống chi, ca sỹ cũng chỉ là một mặt thân phận của cô. Phong Hạ đứng dưới dánh đèn chói mắt, nhìn xuống khán đài thấy vô số gương mặt tuổi trẻ, hít thở thật sâu. Đã mất bao lâu?



Hình như là. . . . . . Sáu năm rồi!



“Hát tiếp! Hát tiếp!” Ca khúc đã kết thúc toàn bộ chương trình biểu diễn, nhiệt tình của những người hâm mộ càng dâng cao cực kỳ hơn trước, hầu như tất cả mọi người đều đứng lên, cùng kêu to yêu cầu cô biểu diễn thêm vài ca khúc.



"Được rồi, được rồi.” Cô phục hồi lại tinh thần, đưa tay trái hướng xuống khán đài ra dấu, khóe miệng tươi cười. “Vậy thì hát thêm một bài, mọi người để tôi suy nghĩ một chút, hát bài nào thì được đây.”



Ai ngờ lời của cô vừa dứt, người chủ trì đột nhiên từ dưới khán đài đi lên chen vào.



Phong Hạ ngẩn ra, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.



Theo thứ tự, người chủ trì trước đó đã có một màn chen vào cuối cùng, nên bây giờ hẳn là đến lượt cô chào cảm ơn là xong rồi.



"Khụ khụ, tôi lại xuất hiện." Người chủ trì tên gọi là Kay tuổi trẻ anh tuấn, đã hợp tác với Phong Hạ nhiều lần, phong cách dẫn chương trình hết sức hài hước. “Tôi hiểu rõ mọi người thật ra so với Summer thì càng muốn nhìn thấy tôi hơn, aiz, thật ra thì tôi hấp tấp chạy lên đây …. Là vì có chủ mưu.”



Anh ta hướng về phía dưới khán đài cười có chút ti tiện. “Hơn nữa….ngay cả Summer cũng không biết được âm mưu này!”



Cô nhìn Kay, trong lòng đột nhiên xông lên một dự cảm khác thường.



"Âm mưu này thật ra là. . . . . ." Kay nháy mắt, tốc độ nói thật nhanh, "ban tổ chức cùng với người quản lý của Summer đã sớm an bài sau khi kết thúc ba buổi biểu diễn của Summer, cũng chính là ngày hôm nay, muốn mời một vị khách đặc biệt, cùng Summer song ca một ca khúc để chào cảm ơn mọi người!”.



Tình huống càng ngày càng vượt ra ngoài tưởng tượng.



Chưa từng có vị khách quý đặc biệt nào được mời khi buổi biểu diễn kết thúc.



Tình cảnh càng trở nên nóng như lửa, người hâm mộ dưới khán đài càng kích động, âm thanh hàng vạn người thúc giục anh ta mau nói tiếp.



Trải qua nhiều năm thấy đủ loại chuyện phong phú như vậy, tuy nhiên trong lòng Phong Hạ càng ngày càng không chắc, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, ra vẻ kinh ngạc phối hợp với Kay.



"Mọi người trước tiên đoán một chút xem ….là ai?” Kay làm như muốn nói ra rồi ngừng lại, làm đủ trò để câu giờ người xem.



Lúc này dưới khán đài đã xôn xao những lời suy đoán.



Có suy đoán là hai người bạn gái tốt của Phong Hạ trong vòng giải trí, ảnh hậu Tưởng Nghi cùng ca sỹ nổi tiếng Trần Vi Vi.



Cũng có suy đoán là anh trai của Phong Hạ, tác giả nổi tiếng Phong Dịch.



“Mer¬cury!" "Mer¬cury!" . . . . . .



Những tiếng hô vang chồng chất, chung qui cũng chỉ chờ một cái tên.



"Mercury" Lâu Dịch. Đây cũng là một người trong giới, các tạp chí bát quái cùng những tay săn ảnh đang tranh nhau tìm kiếm sự thật, là người duy nhất mà Phong Hạ không phủ nhận tin đồn tình cảm. Cùng tuổi với cô, cũng chỉ gia nhập làng giải trí trước cô một tuần, hiện tại cùng với cô cũng có danh tiếng, là nam nghệ sỹ vinh quang tột đĩnh.



"Ai, mọi người cũng đừng đoán già đoán non nữa!” Kay lắc đầu một cái, “Mercury hiện tại phải là đang ở nhà đợi Summer mới đúng chứ, làm sao có thể đến biểu diễn đây?” Anh ta thế mà lại cùng mọi người say sưa bàn chuyện bát quái, người hâm mộ dưới khán đài vừa cười vừa hô to, sân khấu đã không có cách nào duy trì trật tự được.



Phong Hạ bất đắc dĩ bĩu môi.



"Được rồi, bây giờ là thời điểm chính xác nên đưa ra đáp án đây!” Kay cố ý giảm thấp âm thanh của mình xuống, “Thật ra người này à, có lẽ trước đây có mối quan hệ sâu xa với Summer, mọi người hẳn là nên đoán được.” “Năm năm trước, thời điểm Summer lần đầu tiên làm ca sĩ, là người đã giúp cô soạn ca khúc cho album…….”



Nghe được câu này, người hâm mộ dưới khán đài thế nhưng lập tức yên tĩnh lại. “Hơn nữa, trong mười ca khúc kia, có một bài là do anh ấy từ viết lời, còn tự mình đóng vai nam chính.” "Tôi nghĩ, tất cả chúng ta ở đây, kể cả cha mẹ cũng chúng ta, những thế hệ trưởng bối, ngay cả ngững người nhỏ tuổi, cũng không thể không biết tên của anh ấy.”, Kay không nhanh không chậm nói, nghiêng đầu nhìn ánh mắt của Phong Hạ cũng dần dần mang theo một tia phức tạp."Chúng tôi xin mời Uranus, Tư Không Cảnh!".



Tư Không Cảnh. Sự xuất hiện của anh, chỉ cần ba chữ này. Không cần thêm bất kỳ lời nào. Từ lúc Kay mở miệng nói đến tên đó, Phong Hạ cầm micro, kinh ngạc đứng một chỗ nhìn anh ta. Mà người xem dưới khán đài, so với mấy giây yên lặng trước đó, lại càng trở nên điên cuồng, có thể nói là tận lực hò hét chói tai. Thậm chí so với hai giờ biểu diễn vừa rồi càng muốn điên cuồng hơn.



Kay vừa nói xong câu đó, ánh sáng trên khán đài lập tức tắt đi, anh ta nhân lúc đèn vừa tắt, đưa tay dùng sức vỗ vỗ vai Phong Hạ muốn cô hoàn hồn, tiếp tục động tác thật nhanh lui vào hậu trường.



Tay trái Phong Hạ vô thức năm chặt, lúc này từ từ mở ra. Cô cầm micro, trên mặt không biểu lộ thái độ gì, nghiêng đầu nhìn sang hướng bên kia.




"Anh không có đối tượng để so sánh với em”. Lúc này anh từ ngực cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô, trầm ngâm chốc lát mới nhàn nhạt mở miệng. “Nhưng anh cảm thấy rất tốt”.



Anh rất ưa thích.



Những lời này của anh, đã nói rõ những gì nên nói.



Cô không dám tin, trừng to mắt nhìn anh.



"Cho nên. . . . . ." Anh ôm lấy gương mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô. “Không cần phải sợ, anh cũng như em vậy.”



Anh với em giống nhau, đều là cho đi những thứ đầu tiên tốt đẹp nhất.



Phong Hạ vẫn nhìn anh, lúc này cảm giác mắt mình có chút mờ, mới “ừm” một tiếng, cánh tay ôm cổ anh càng siết chặt hơn.



Anh ôm lấy cơ thể cô, dùng sức nhiều hơn bình thường, hình như muốn hòa quyện cả cơ thể cô vào mình, vừa hôn quấn quít.



Vừa lúc đó, chuông cửa đột nhiên vang lên "Hạ Hạ, mở cửa."



Còn có âm thanh gọi tên cô rất to.



Nửa người trên của cô đã trống không, cơ thể mềm như không xương bị anh ôm lấy, mà cô cũng đã có thể cảm nhận, anh ở phía dưới mình từng chút từng chút biến hòa.



"Chuông cửa. . . . . ." Cô thở hổn hển ghé vào lỗ tai anh lặp lại nói, "Hẳn là Doanh Doanh, cô ấy vừa gọi điện cho em, nói là lát nữa sẽ tìm em bàn tiếp lịch trình.”



Tư Không Cảnh chau mày dừng động tác lại, hòa hoãn một hồi, mới cầm y phục bên cạnh lên giúp cô mặc lại.



Cô ngoan ngoãn mặc cho anh mặc xong, mặt tràn đầy áy náy hôn anh một cái, đứng dậy chạy đi mở cửa.



"Hạ Hạ, sur¬prise!" Người ngoài cửa đợi cô vừa mở cửa xong, động tác cực nhanh liền đẩy cánh cửa, lách mình đi vào.



Tư Không Cảnh một mực trên ghế sofa nhìn, lúc này đứng dậy, mặt không thay đổi đi tới.



Người này không phải người đại diện Giản Vũ Doanh của Phong Hạ.



Mang theo mũ lưỡi trai, mặc T-shirt cùng quần ngắn , nghiễm nhiên là một người đàn ông.



". . . . . . Lâu Dịch?" Phong Hạ cũng không ngờ người tới không phải là người mình đoán, mới vừa rồi còn sợ hết hồn tưởng là bọn chó săn cùng người hâm mộ tìm tới, đợi đến khi đối phương lấy nón xuống, mới thở dài một hơi.



"Ha ha ha, anh vừa mới luyện xong vũ đạo liền tới đây tìm em!” Lâu Dịch mặt mày anh tuấn còn mang theo mồ hôi. “Nóng chết đi được, mau lấy cho anh ly nước đi.”



Phong Hạ vẫn chưa trả lời, liền đã bị người từ phía sau đi đến ôm lấy eo.



Tư Không Cảnh chạy tới phía sau cô, nghiêm mặt nhìn Lâu Dịch.



"Hả?" Lâu Dịch mới phát hiện trong nhà còn có người khác, định thần nhìn lại, lập tức huýt sáo, "Ơ a, rốt cuộc nhìn thấy chân nhân!"



Dáng vẽ của anh ta giống như không chút nào kinh ngạc, tầm mắt nhìn qua Tư Không Cảnh rồi đến Phong Hạ, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười xấu xa. “Xem ra hôm nay tôi tới không phải lúc nha, hai vị chắc là vừa mới từ trong mộng bị tôi lôi ra ngoài phải không?”



"Hôm nay?" Tư Không Cảnh đột nhiên cắt đứt lời của anh ta, nhưng cũng không có nhìn anh ta, chỉ là cúi đầu hỏi Phong Hạ.



"Ừ." Cô giải thích cho anh, "Lâu Dịch là nghệ sỹ cùng công ty của em, thời gian gia nhập làng giải trí cũng không sớm hơn em, cho nên chơi với nhau rất thân, hai ngày nay anh ấy không có chương trình gì, cho nên luyện tập xong sẽ đến tìm em, chỉ là cùng nhau chơi Wii một hồi.”



"Không cần nhiều giải thích á..., tôi chỉ là một người mới thôi, sao có thể so với Uranus đây?" Lâu Dịch vỗ tay phát ra tiếng, cười hì hì.



Tư Không Cảnh gật gật, không nói thêm gì, chỉ là vẻ mặt lại khôi phục lạnh lùng như trước đây.



Anh quả thật không biết Lâu Dịch, cũng quả thật không cần phải biết.



Nhưng là,cô chưa từng nhắc người này với anh, hơn nữa người này, rõ ràng đã sớm biết mối quan hệ của anh với cô, chứng tỏ họ có quan hệ rất thân thiết.



Biết bọn họ ở cùng nhau, trừ người đại diện của hai người, hiện tại lại có thêm người thứ ba.



Phong Hạ cảm thấy không khí không được tự nhiên, cô ngẩng đầu nhìn vẽ mặt lạnh tanh của Tư Không Cảnh bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng kéo tay áo anh, “Em đi làm cơm tối, hôm nay anh sẽ ở lại phải không?”



Âm thanh của cô mang theo chút nũng nịu, hai mắt chớp chớp chờ đợi, làm cho anh không cách cũng không muốn cự tuyệt.



"Ừ." Anh trầm mặc chốc lát, đáp một tiếng, không tiếp tục nhìn Lâu Dịch, xoay người trở về sofa.