Đã Lâu Không Gặp

Chương 2 :

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Không khí trong phòng khách không khỏi có chút kỳ quái.



Lâu Dịch không coi ai ra gì, trên miệng ngậm cây kem vừa lấy trong tủ lạnh ra, đôi tay thoăn thoắt chơi game cực kỳ vui sướng, Tư Không Cảnh ngồi dựa vào sofa cạnh phòng bếp, không có biểu cảm gì nhìn tivi, chân mày cũng vô thức nhíu lại.



Phong Hạ trong phòng bếp đang xắt khoai tây thành sợi, làm xong nguyên liệu cơ bản định chuẩn bị nồi nước, cô xoa xoa tay muốn gọi Tư Không Cảnh vào, liền quay đầu về hướng cửa bếp hô một tiếng, “Đến đây giúp em một tay.”



"Tới ngay." Ngoài cửa Lâu Dịch nghe âm thanh của cô, theo bản năng liền tạm ngừng chơi game, đứng dậy chuẩn bị đi đến nhà bếp.



Bởi vì mỗi tối, anh ta thường đến đây ăn chực, nên những điều này căn bản cũng thành thói quen.



Ai ngờ anh ta vừa mới đứng dậy, Tu Không Cảnh đang ngồi trên ghế sofa cũng đứng lên.



Lâu Dịch sững sờ, động tác dừng lại một chút, tầm mắt vừa vặn chạm ánh mắt của Tư Không Cảnh.



Tư Không Cảnh nét mặt mặc dù không có biến đổi, thế nhưng trong lòng lại không như vậy.



Lâu Dịch phục hồi tinh thần lại nhún vai một cái, ngồi xổm người xuống cầm hộp điều khiển ti vi tiếp tục như không có việc gì chơi game.



Tư Không Cảnh mở cửa phòng bếp đi vào, khép cửa lại, nhìn thấy Phong Hạ đưa lưng về phía anh, mang một chiếc tạp đề hình gấu, vừa ngâm nga một ca khúc vừa với tay lấy thứ gì đó trong tủ.



"Đừng với nữa, anh vào rồi.” Anh đi tới phía sau cô, nhàn nhã đưa tay lấy đồ dùm cô.



"Hừ." Cô liếc mắt nhìn anh thân cao 1m82, nhận lấy hủ gia vị rồi quay đầu đi chỗ khác. “Chỉ biết khi dễ em có 1m62.”



Cô phồng hai má bộ dáng giống như một con mèo nhỏ, vô cùng dễ thương, anh nhàn nhạt cười, khẽ cúi đầu bên tai cô nói. “Không biết 20 phân là khoảng cách tốt nhất sao?”



Anh lại dừng một chút, "Đứa bé sinh ra sẽ giống anh, yên tâm đi.”



Phong Hạ cong cong môi, nén cười đem cái xẻng nhét vào tay anh, “Ừ đúng rồi, muốn làm cha của con em……..nhất định phải biết quản lý cuộc sống gia đình, nói cách khác phải lên được phòng khách, xuống được nhà bếp nha.”



Tư Không Cảnh nhận lấy cái xẻng, đợi cô cởi tạp dề xuống, nghiêng người giúp anh mặc vào, anh nhìn cô chầm chậm nói, “còn phải lên được trên giường nữa.”



Dáng vẽ và gương mặt tuấn tú, hợp với vẽ mặt luôn luôn hờ hững kia, nhưng miệng thì lại nói những câu lưu manh như vậy, quả thực là …. Quá không bình thường rồi.



Cô cười hì hì một tiếng, lắc lắc đầu, “Đem những lời nói của anh thu âm lại, post lên trang web, sau đó không chừng nửa ngày, tất cả chuông báo thức rời giường của các cô gái sẽ là câu nói này đấy. . . ."



Anh từ chối cho ý kiến, lúc này đợi cô buộc dây tạp đề sau lưng xong, đi vòng qua trước người anh, anh khẽ đưa mặt mình đến trước cô.



Phong Hạ cong cong môi, cười híp mắt nhẹ nhàng hôn lên má anh.



. . .



Để lại tiểu thiên vương làng giải trí tự mình xuống bếp, Phong Hạ đóng cửa lại đi ra, đã nhìn thấy Lâu Dịch trên ghế sofa cười như không mà nhìn mình.



"Làm gì?" Cô ngồi xuống bên cạnh anh ta, "Cười đến buồn nôn như vậy. . . . . ."




"Sau đó toàn thể tổ quay, không ai tự nguyện nhường ghế cho cô ấy ngồi.” Anh nói tiếp, “Sau thấy em liền đứng lên, không nói gì, cầm hộp cơm đi đến dưới bóng cây ăn.”



"Ừ. . . . . ." Phong Hạ cũng nhớ lại lúc đấy, "Nữ chính kia chính là kiểu đặc biệt cao ngạo, ai cũng ghét cô ta.”



"Vậy tại sao em lại nhường chỗ của mình cho cô ấy?”Anh hỏi.



"Hả?" Cô tùy ý nói, "Em chỉ cảm thấy cô ta một mực xoay tới xoay lui bên cạnh anh, hận không được trực tiếp ngồi lên đùi anh, cảm thấy anh thật đáng thương nên mới nhường chỗ của em cho cô ta……”



"Lại nói, " cô nhíu lông mày, "Dưới bóng cây mát mẽ so hơn so với ngồi đó chịu ánh nắng mặt trời, em sợ nhất là nóng, cho nên vẫn là em cứu anh, còn không mau cảm ơn………..”



Bên kia Tư Không Cảnh lại bị cô chọc cho cười, “Quả thật giồng như phong cách của em.”



"Sau lại, " anh nói tiếp, "Có một buổi tối, anh không biết vì sao, đi ngang phòng nghỉ của em, thấy cửa phòng không khóa, em đang nằm lỳ trên giường chơi ghép hình, anh liền đi vào.”



Phong Hạ híp mắt, cũng theo lời nói của anh nhớ tới đoạn ký ức kia.



"Lúc ấy anh và em cái gì cũng chưa nói, sau đó liền cùng nhau mang bộ xếp hình 200 khối kia đem ra chơi suốt đêm.”



Anh không nói thêm gì nữa.



"À?" Cô có chút ngoài ý muốn, "Cứ như vậy thôi sao?"



"Ừ." Anh uống một ngụm nước, "Sau đó trở lại thành phố S, anh liền hỏi Sharon số điện thoại của em, rồi mới gọi điện thoại cho em.”



"Vậy. . . . . ." Cô gật đầu một cái, lầm bầm lầu bầu, "Em còn tưởng chuyện gì rất cẩu huyết như trong tiểu thuyết ngôn tình ấy chứ……….. Chẳng qua em không cảm thấy, em có chỗ nào hấp dẫn anh nha.”



Hai người lại tám chuyện một chút, anh biết ngày mai cô còn phải đến studio, vì muốn cô ngủ sớm một chút, liền chúc cô ngủ ngon.



Để điện thoại di động xuống, anh ngồi trên ghế không động đậy, nhắm mắt dưỡng thần.



Thật ra thì thời khắc chân chính động lòng phải là ngày đó chơi ghép hình đến rạng sáng.



"Ừ. . . . . ." Khi đó hình như cũng đã bốn giờ sáng, cô đã buồn ngủ, dùng ngón tay chỉ chỉ chỗ trống trong khung xếp hình, “Cái hình trong tay anh, phải để ở chỗ này a.”



Anh theo lời cô để lên, quả nhiên chính xác, hai tay cô liền nâng mặt lên ngẩng đầu nhìn anh cười híp mắt. “Em nói không sai chứ?”



Cô cười thật tươi, làm anh rung động rất lâu.



Thật ra thì, sau lại suy nghĩ một chút, thời điểm ấy nụ cười của cô như là một đứa bé, thật sự không thể nói là khuynh quốc khuynh thành gì được.



Nhưng lại để cho anh, vô luận như thế nào, vừa nghĩ tới, liền không có cách nào làm được việc gì.



Hơn nữa cũng chính nụ cười đó, trong vòng mấy năm nay, là thức thuốc duy nhất có thể làm cho anh yên giấc.