Đã Lâu Không Gặp

Chương 38 :

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Sau khi Phong Hạ lên xe, liền gọi điện thoại cho Mục Hi, nói cho anh biết cô sẽ nhận bộ phim này.



Cũng chính là bộ phim Tư Không Cảnh làm nhà sản xuất.



Cô cho mình một lý do để nghe theo.



___ Cô luôn khiến mình thực tế, cũng hầu như muốn tin vào bản thân mình, lúc này cô xác thực đang đối mặt với hết thảy, không hề bị lay động.



Bất kể anh có trở lại cuộc sống của chính mình hay không, cuộc đời của cô cũng không thay đổi.



Công việc, cuộc sống, tình cảm, cũng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào.



Sắc trời dần tối, xe vững vàng vượt qua chiếc xe phía trước.



Cô cúp điện thoại, lặng lẽ nhìn sắc trời dần ảm đạm.



Ánh chiều tà, giống như mới tách ra từ đáy mắt u ám của Tư Không Cảnh.



Phong Dịch đang lái xe bên cạnh, lúc này vỗ nhẹ vào cánh tay cô, cô mới quay đầu lại.



“Hạ Hạ?” Phong Dịch nhìn cô.



“Vâng.” Cô cười cười. “Anh trai.”



“Buổi tối thật sự không bận? Không có chuyện gì khác sao, toàn bộ công việc hôm nay kết thúc?” Anh dịu dàng cười. “Đã hẹn trước với em mấy ngày, nhưng vẫn sợ sẽ có chuyện gì đột xuất.”



“Người bên cạnh em đều biết công việc của em.” Cô nói. “Có liên quan đến người nhà, nên toàn bộ công việc đã được hoàn thành từ trước đó.”



“Vậy thì tốt.” Ngón tay anh nhẹ nắm tay lái. “Buổi tối anh có một hội nghị về sách nhất định phải tham gia, bây giờ chị dâu em đã mang thai hai tháng, phải cẩn thận chăm nom, cô ấy ở nhà một mình anh thật sự không yên tâm.”



Anh trai cô yêu thương chị dâu nổi tiếng, cô không nói hai lời liền gật đầu. “Yên tâm, cứ để đó em lo.”



“Ừ, trễ nhất là nửa đêm anh sẽ về.” Phong Dịch nói. “Chờ anh trở lại sẽ chở em về nhà.”







Sau khi Phong Dịch chở cô về nhà thì lập tức rời đi, cô lên tầng ấn chuông cửa, liền nghe thấy tiếng trả lời hết sức dịu dàng.



“…Ah? Hạ Hạ?” Diệp Thiên Tinh mở cửa ra, vội vàng lùi về phía sau. “Mau vào đi.”



“Chị Diệp Tử.” Cô xoay người đóng cửa lại, ôm một cánh tay của Diệp Thiên Tinh. “Chị chậm một chút, tối nay anh trai đi họp, bắt em ở đây chăm sóc chị.”



“Ai, anh ấy luôn phiền phức như vậy…” Diệp Thiên Tinh lắc đầu, tuy trách cứ ông xã nhiều chuyện, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười ngọt ngào. “Em không biết anh ấy mỗi ngày ở nhà, chị bị anh ấy quản đến việc chọn người đỡ đẻ cũng không được, ngay cả việc chị muốn lấy một cốc nước cũng không cho phép.”


cô vẫn không xoay người lại, giọng nói có phần lạnh nhạt: “Còn chưa thử qua… chẳng qua hiện tại khẩu vị của em thay đổi, không thích ăn lắm.”



Anh chờ cô nói xong, cũng không nóng nảy: “Ừ, trước kia thích ăn cay, có lẽ về sau thích ăn ngọt, cho nên, trước kia thích không có nghĩa hiện tại cũng thích, trước kia ghét không có nghĩa là hiện tại không thích là đạo lý này đúng không?”



“Trước kia anh thích một cô gái chỉ là một chú mèo nhỏ, nhẹ nhàng linh hoạt, có thể hiện tại thay đổi, thích người phụ nữ phấn son dày đặc.”



Anh ăn vài miếng, đôi môi mỏng trên khuôn mặt anh tuấn khẽ mím: “Con người thì sẽ thay đổi, tự bản thân thay đổi, tâm tình cũng đổi khác, theo đạo lý đó, chính là như vậy, có đúng không.”



cô nghe được, sắc mặt càng thêm lạnh, vươn tay cầm nắm đấm cửa, muốn rời đi.



Anh đặt đũa xuống, đẩy ghế ra, đi tới bên cạnh cô.



Bởi vì cô đưa lưng về phía anh không quay đầu lại, anh đi tới bên cạnh, nhìn gò má của cô, giọng nói lạnh nhạt: “Buổi chiều, người đàn ông đến đón em là Lâu Dịch đúng không?”



“Nếu như không phải cậu ấy thì là ai? Mấy năm nay anh không ở trong nước, cũng không hiểu rõ làng giải trí ở đây, những người mới liên tiếp ra mắt, thổi phồng lên thành nghệ sĩ năm xuất sắc nhất, đều không biết rõ ràng”. Anh bắt chéo hai chân, dựa người vào tủ, nhìn cô: “Cũng không biết mẫu người em thích có thay đổi không? Người tươi trẻ như ánh mặt trời? Người đàn ông đẹp trai? Hay chỉ lướt qua rồi dừng lại?”



một đoạn văn dài lại chứa ý tứ khác nhau, trong ánh sáng nhẹ, giọng nói tư tình của anh càng thêm bất đồng, lúc này cô nghiêng người sang, nhìn anh: “ Em cho rằng, thật ra những điều này cũng không liên quan đến anh”



Vẻ mặt cô tỉnh táo, ánh mắt bình tĩnh: “ Những năm này, em nói chuyện tình yêu với ai, thích ai, người trong hay ngoài vòng giải trí, đều không liên quan đến anh”.



“Ex là ex, mà không phải là now”. cô nói giọng điệu càng thêm trầm ổn: “ Giống như anh nói, có lẽ trước đây em thích mẫu người giống như anh vậy, hiện tại cũng không nhất định phải như thế, anh ở nước ngoài nhiều năm, nghe rất nhiều tư tưởng của người phương Tây, nên rõ ràng biết quan niệm của bọn họ, nếu như lập gia đình trước, như vậy sự tự do về mặt tình cảm có sự thay đổi rất lớn.”



Ánh mắt anh khẽ nheo lại, nhìn cô bình tĩnh nói



“Cho nên, một người cũng không cần thiết luôn giữ mình tuân theo, luôn dây dưa với một người mãi không thả, đúng không?” cô nói xong, cười với anh một tiếng, vừa muốn đưa tay mở cửa nhưng cửa lại được mở ra từ bên ngoài.



Đới Thạch thò nửa cái đầu vào trong phòng, nhìn bọn họ: “Dì Hạ Hạ, chú Tư không, bây giờ là lúc hát bài sinh nhật cho Nhị Bàn cắt bánh, ba nói con đi gọi hai người.”



“Được, con chờ một chút.”



không đợi Phong Hạ nói chuyện, Tư không Cảnh đã trả lời, âm thanh khe khẽ như đầu độc: “Tiểu Bàn, bây giờ con có thể quay đầu và đóng cửa không?”.



Đới Trạch không nói hai lời, khép cửa lại.



“Anh…”



Thân thể cô không nhúc nhích, cánh tay lại đột nhiên bị anh giữ chặt, kéo lại gần.



“Tốt nhất em nên nói thật…” Lực anh dùng vừa phải nhưng lại không dễ thoát ra, anh cúi đầu, đến gần môi cô, nóng bỏng cọ xát: “ Ngày đó, người đón em là ai?”.



cô trợn to hai mắt, chau mày lập tức muốn lui ra.



Anh khống chế cánh tay cô, cũng không đợi cô trả lời, môi mỏng liền dùng sức hôn lên môi cô.