Đã Lâu Không Gặp

Chương 39 :

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Đó gần như là cảm giác của sự hủy diệt.



Đã lâu, run rẩy, nồng nàn, xa lạ, cự tuyệt, tiếp nhận,… Vào thời khắc răng và môi tương giao, khó có thể dùng cảm giác nào để hình dung.



Phong Hạ chỉ cảm thấy bên tai như có sét đánh, vào thời khắc này lý trí và tình cảm dùng sức mạnh lớn nhất đụng vào nhau, vỡ vụn.



Mà người hôn cô, là Tư Không Cảnh, nhưng cũng không phải.



Tư Không Cảnh luôn biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lui, sẽ không tiết lộ bất kỳ tình cảm nào của chính mình.



Tư Không Cảnh luôn dùng thái độ lạnh lùng mà cô không cách nào so sánh đi đối mặt tất cả… bào gồm cả lúc đối mặt với tình cảm của hai người.



Cho nên, lúc này, tâm tình anh sao lại giống như rất kịch liệt, hành động không chút nhẹ nhàng với cô?



Thái độ giữa răng môi không phải là hôn, mà giống như cắn.



Cô nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc.



Thời gian năm năm, bọn họ lại lần nữa không có khoảng cách.



Sau mấy giây hít thở không thông, không chờ cô đẩy anh ra, anh cũng đã buông cô ra.



“Xin lỗi.” Nâng khuôn mặt anh tuấn của mình lên, tức giận vừa rồi đã không thấy tung tích, chỉ có ánh đèn rơi xuống cạnh bóng tối.



Cô đứng tại chỗ, không nhúc nhích chờ tay anh rời đi.



Không nói gì với nhau, không khí trong phòng yên lặng đến kỳ quái, dần dần vẻ mặt cô khôi phục lại như trước.



“Hôm đó, người đến đón em là anh trai em.” Lúc này cô khẽ nghiêng người. “Em cho là anh biết, cũng không đại biểu anh có liên quan gì tới em.”



“Em không cần bất kỳ ai quản chế, cũng không cần bất kỳ ai đến nói cho em biết mình phải làm gì.” Tay cô cầm lấy nắm cửa, trước khi mở cửa thì quay đầu lại nhìn anh một cái.



Liếc mắt không chút quyến luyến.



“Anh sẽ không miễn cưỡng em, đúng không?”



Cô nói xong, quay người rời đi.



Cho dù em hiểu rõ, trên đời này, không ai có thể tiến vào cuộc đời em như anh một lần nữa.



Nhưng nếu như em không mở thế giới của em ra với anh,… anh cũng không có cách nào để vào.



Cho nên, Tư Không, đừng miễn cưỡng em.







“Cạch, cạch” cửa thư phòng từ từ khép lại.



Tư Không Cảnh đứng tại chỗ, nghe Phong Hạ nói xin lỗi với Tiểu bàn, âm thanh cô tạm biệt Đan Diệp và Đới Tông Nho, ngoài cửa sổ không lâu sau cũng nghe thấy tiếng cửa chính mở ra rồi khép lại.



Anh đứng một hồi, lại ngồi xuống lần nữa, đưa tay vuốt mi tâm.



Anh nên cảm thấy may mắn, vừa lúc rồi anh hôn cô, ít nhất cô vẫn không chống đối anh.
Phòng nghỉ ngơi.



Phong Hạ nhìn kịch bản trong tay, nghe lời nói trầm thấp bên tai, đưa tay nhẹ day day huyệt thái dương.



Mấy năm Tư Không Cảnh rời đi, điều từ đầu đến cuối không có bất kỳ thay đổi nào, chính là thái độ làm việc cẩn thận tỉ mỉ và nghiêm khắc.



Buổi thảo luận kịch bản được tiến hành từ xế chiều đến bây giờ là mười giờ tối, những diễn viên khác cuối cùng cũng kết thúc rời đi, trong phòng nghỉ chỉ có hai người họ.



Ở một chỗ như vậy, bởi vì đang trong lúc làm việc, cũng có lẽ vì thái độ trong công việc của anh, điều đó không để cô suy nghĩ nhiều hơn, chỉ thuần túy là diễn viên và đạo diễn ở cùng nhau, trao đổi về nội dung kịch bản.



Hai người đã từng yêu nhau nóng bỏng kịch liệt như vậy, hiện tại lại bình tĩnh ngồi đối mặt với nhau bàn chuyện công việc.



Cuộc đời đúng là như một giấc mơ.



“Xin lỗi, anh có điện thoại.”Thảo luận đến gần nửa đêm, anh thản nhiên liếc nhìn cô, cầm điện thoại ra ngoài cửa.



Chờ anh rời khỏi phòng nghỉ, thần kinh cô vẫn luôn căng thẳng không dễ gì được thả lòng, nằm lên bàn.



Suốt mấy đếm liên tiếp đọc kịch bản, cô thả lòng người, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, gối lên cánh tay, liền cảm thấy buồn ngủ.



Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên cảm giác có gì đó mềm mại phủ lên người mình, tây cô khẽ giật giật, mở mắt.



Trên lưng cô là chiếc áo khoác của Tư Không Cảnh, còn tay anh thì đang dừng trên không trung.



“Cảm ơn.” Cô ngồi dậy từ trên bàn, lễ phép cười với anh.



Anh vẫn thản nhiên như thường, đặt áo khoác lên khuỷu tay, một lần nữa trở về vị trí của mình ngồi xuống, lấy một điếu thuốc ra.



“Em để ý không?” Anh cầm điếu thuốc trong tay, hỏi cô.



Trong lòng cô vừa động, chỉ thản nhiên lắc đầu.



Anh châm thuốc, điều chỉnh tư thế, không để khỏi bay về phía cô.



Cô lẳng lặng nhìn, không nói chuyện.



Tư thế anh hút thuốc, cho tới giờ vẫn luôn rất đẹp, có lẽ trước kia lúc ở cùng cô, cô không có cơ hội thấy anh hút thuốc, hôm nay nhìn thấy một lần nữa, cô lại cảm thấy anh hút thuốc lá cực kỳ xấu.



Hơn nữa tư thế hút thuốc của anh, mơ hồ có chút cô đơn.



“Ngày mai là sinh nhật em.” Anh bỏ tàn thuốc vào gạt tàn.



“Ừ.” Cô nhẹ ho khan.



“Tính làm thế nào?” Anh nhìn cô, bình tĩnh hỏi.



“Cùng Lâu Dịch, Tưởng Nghi tổ chức, hai người đó giúp em tổ chức một party nhỏ.” Cô trả lời.



Con mắt anh sắc lạnh, nhìn vào trong đó, không thấy rõ ánh sáng hay bóng tối.



Yên lặng hồi lâu, anh dập tắt điếu thuốc, mở kịch bản ra một lần nữa. “Ừ, đi chơi vui vẻ.”