Đã Lâu Không Gặp

Chương 4 :

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Địa điểm Tư Không Cảnh quay phim, vừa vặn lại là nơi có danh xưng lò lửa của thành phố G.



Thời tiết tháng tám, cả thành phố G đặc biệt nóng, thời điểm Phong Hạ từ trên máy bay đi xuống cũng nóng đến không chịu nổi, trên người chỉ mặc đơn giản chiếc áo T-shirt, phía dưới là quần jean, nhưng ra đến phi trường thì toàn thân đều là mồ hôi.



Chuyện cô lặng lẽ đi đến thành phố G, chỉ có hai người biết, một là Giản Vũ Doanh, một người khác là Lâu Dịch.



Bạn học Lâu Dịch tối hôm qua theo thường lệ tới đây ăn chực, trong lúc cô nấu cơn thì anh ta đi ra ngoài một hồi, lúc quay trở lại, trong tay mang theo một túi mua hàng tiện lợi đưa cho cô.



"Là cái gì?" Cô bưng món ăn lên, nhận lấy túi.



"A, phòng ngừa." Anh ta ngồi xuống bàn ăn, như không có chuyện gì xảy ra, “Còn có chút đạo cụ nhỏ, anh ấy chắc sẽ vui vẻ nhận thôi.”



Cô giơ túi đồ lên, sử dụng ánh mắt qua lại như muốn giết anh ta mấy lần, mới đổi được câu nói bình tĩnh khác của anh ta, “Không đủ sao? Năm hộp lận đấy!”



Phong hạ liếc đồ trong túi một cái, quả thật nói cái gì cũng không được, cái người này, trước mặt công chúng cà ngày một bộ dạng thanh niên tuấn mỹ, làm sao bây giờ lại vô duyên không có giới hạn thế này!



Sau khi ra phi trường, cô đội mũ thật thấp cố ý lấy vành nón che mặt, chạy ra đón taxi.



"Xin hỏi đi nơi nào?" Tài xế hỏi.



"Ừ. . . . . . Đến chỗ gọi là Tháp Trống.” Cô suy nghĩ một chút.



Nhớ có nghe anh nói qua, phải là ở bên cạnh Tháp Trống để quay phim.



Tài xế gật đầu một cái, rất nhanh lên đường, cô nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, điện thoại di động đột nhiên liền vang lên.



Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, cúi đầu xem, là Tư Không Cảnh.



Ban ngày chính là thời điểm anh đang quay phim, nếu để kinh hỉ quá thì sợ anh quay không được tốt.



"Hôm nay em bắt đầu được nghỉ ngơi phải không?” nhận điện thoại, thanh âm bên chỗ anh có chút ồn ào.



"Ừ. . . . . ." Tầm mắt cô dao động qua lại, “Em đang trên xe taxi.”



"Đi chơi?" Ở trước mặt người khác, âm thanh của anh thường ngày lạnh lùng mà trầm thấp, làm cho cô nghe qua cũng có chút áp lực.



Không đợi cô nói chuyện, anh còn nói, "Có phải đi cùng Lâu Dịch hay không?”



"À?" Cô ngẩn ra, "Không phải anh ấy a. . . . . . À, là em đang đi tìm anh ấy, hôm nay là sinh nhật bạn gái anh ta.”




Đôi tay Phong Hạ níu thật chặt ra giường, gương mặt càng ngày càng đỏ.



"Hạ Hạ. . . . . ." Đúng lúc này anh dừng động tác, gọi tên cô, tầm mắt rơi vào cái mông đang vung cao dưới quần lót.



Anh nhìn một cái, đưa tay kéo quần lót xuống, cúi người.



Cô không nhìn thấy được động tác của anh, cho đến khi cảm thấy môi lưỡi anh dịu dàng xuất hiện tại nơi tư mật nhất của mình, đầu lập tức nổ “Bùm” một cái.



"Tư Không. . . . . ." Cô vừa ngượng vừa hoảng sợ, nức nở tránh né, lại bị anh kiềm lấy hông, mút càng mạnh hơn, làm cô khuây khỏa đến cả ngón chân cũng cong lại, trong hốc mắt đã mờ mịt hơi nước.



Anh ngặm lấy cô, đầu lưỡi vuốt ve lên xuống, hé miệng như muốn nuốt hết của cô, nghe được bên tai tiếng thở dốc nức nở nghẹn ngào của cô, liền đẩy đầu lưỡi đi vào bên trong.



Cô chui đầu vào trong chăn hét lớn một tiếng, toàn thân run rẩy đến.



Tư Không Cảnh lúc này chống thân thể dậy, áp vào gương mặt đang nghiêng qua của cô, đem môi mòng cùng chất lỏng dán đến môi lưỡi cô.



Đàn ông đối với tình dục, càng khó khống chế hơn.



Hôn cô một hồi, anh cúi đầu hôn một bên gương mặt nhàn nhạt nước mắt của cô, nhỏ giọng dịu dàng, “Bảo bối.”



Phong Hạ khẽ mở mắt, chỉ thấy trong ánh mắt của anh, tràn đầy đều là chân tình sâu không thấy đáy.



Lúc này trong đầu cô đột nhiên thoáng qua hình ảnh ngày trước trên TV có phỏng vấn một nữ nghệ sỹ kể với người chủ trì trong lúc đóng chung với Tư Không Cảnh.



"Tôi thật không dám nhìn lâu ánh mắt của anh ấy, sợ nhìn lâu mấy lần lại thật sự sẽ yêu đến không thể tự kiềm chế được"



Khi đó cô cười nữ nghệ sỹ đó quả thật là mê anh đến thảm.



Nhưng hôm nay mới biết, đâu chỉ là không cách nào tự kềm chế?



Là căn bản không muốn tự kềm chế.



Lúc này, anh sợ cô nằm úp mặt ở trên giường ép tới thân thể không thoải mái, lật người cô lại bao phủ trong lòng mình.



Cô đã có thể cảm thấy, phía dưới của anh nóng như lửa mà cứng rắn chỉa vào mình, cũng có thể cảm nhận được sự ẩn nhẫn của anh.



"Có thể không?" Anh cúi người, hôn lên ánh mắt của cô, giọng nói mang theo một phần trịnh trọng.