Đã Lâu Không Gặp

Chương 5 :

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Từng trận hơi thở quấn quýt bên trong căn phòng càng thêm mãnh liệt.



Cơ thể Phong Hạ mềm nhũn, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.



“Có thể không?” Tư Không Cảnh lặp lại một lần nữa



Cánh tay anh chống đỡ hai bên cơ thể cô, giọng nói khàn khàn, vừa thở hổn hển vừa nhẹ hàng cúi đầu hôn đôi môi cô “……… Hạ Hạ, em có thể từ chối!”



Bắt đầu từ nụ hôn, anh rõ ràng đang chừa cho cô đường lui.



Cô hiểu rõ anh, thật ra anh là một người đàn ông bảo thủ.



Chuyện này đã xảy ra vài lần, nhưng đến sau cùng anh đều dừng lại, mới đầu cô cũng không rõ nguyên nhân, sau trong lúc vô tình lại nghe Giản Vũ Doanh đề cập tới, nghe nói thời điểm anh mới bước chân vào làng giải trí, những nữ nghệ sĩ hết người trước lại đến người sau ôm ấp yêu thương với anh mà xảy ra mâu thuẫn cơ hồ cả làng giải trí đều biết, từ đó anh đều vô cùng cẩn thận trong chuyện tình cảm nam nữ.



“Thật ra anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại muốn chờ đến lúc cầu hôn mới nói với em” Đang trong lúc này nhưng suy nghĩ của anh vẫn hết sức rõ ràng “Cho nên chuyện này anh cũng muốn chờ đến sau khi kết hôn mới cùng em ‘cá nước thân mật’”



Mũi của anh rất cao, khi cọ vào mũi cô có chút ngứa, cô xoa xoa cái mũi nhưng vẫn không khống chế được mà nghiêng mặt sang bên hắt hơi một cái.



Sau khi hắt hơi, cô mới chợt nhận ra hai câu nói vừa nãy của anh có thể khiến tim người ta ngừng đập.



“Lạnh?” Nhìn bô dạng đáng yêu của cô, anh khẽ cười đưa tay ôm cô thật chặt rồi ngồi dậy đưa tay lên đầu giường với lấy điều khiển máy điều hòa điều chỉnh tăng lên vài độ.



Phong Hạ ngồi trong lòng anh, nhìn anh chuyên chú điều chỉnh nhiệt độ thì quay mặt đi, suy nghĩ một lát rồi đột nhiên ôm chặt cổ anh, hôn lên đôi môi ấy vừa hôn vừa khẽ vươn ra đầu lưỡi trêu chọc khóe môi anh.



Ánh mắt Tư Không cảnh trở nên sâu thẳm, cất đi điều khiển máy điều hòa, tay anh ở phía sau lưng cô từ từ đi lên, rồi lại dọc theo xương sống cô nhẹ nhàng đi xuống khe mông, yêu thích quyến luyến từng tấc da thịt non mịn.



Ngón tay anh lúc nặng lúc nhẹ đùa bỡn nơi mẫn cảm kia khiến mặt cô nóng lên, cảm giác từng đợt sóng trong cơ thể đánh úp đến, dịch triều cũng tràn ra.



Cảm nhận được thân thể cô vì động tình mà thay đổi, anh vội cởi ra quần áo trên cơ thể, dán vào người cô “Đợi lát nữa nếu như đau, nhất định phải nói cho anh biết!”



Anh nhớ rõ có lần cô phát sốt luôn siết chặt lấy quần áo của anh, cả người đều run vậy mà dù có chết cũng không chịu đi bệnh viện tiêm thuốc. Đến cuối cùng, anh cả đêm không ngủ lấy chăn ôm lấy cô để cô chảy ra mồ hôi một hồi mới hạ sốt.



“Ừm” Cô ngoan ngoãn gật đầu một cái



Đáy mắt anh phiếm tình, mạnh mẽ chiếm đoạt môi cô thêm mấy lần mới khẽ nâng cơ thể lên chuẩn bị tiến vào giữa hai chân cô



“Ừ …..” Anh vừa chạm vào nơi mẫn cảm, cô liền không khống chế được rên rỉ một tiếng.



Anh vừa ẩn nhẫn dục vọng đau đớn vừa quan sát nét mặt cô, dùng ngón tay tách ra hoa viên bí mật anh sắp xâm lược



“A ……” Cô quàng tay ôm chặt lấy cổ anh, cảm nhận rõ anh bắt đầu đi vào.



Loại cảm giác đó ………… thật vô cùng kì quái!!



Trong cơ thể mọi bộ phận như không còn là của cô, không ngừng run rẩy.




Thật vất vả mới tìm được cửa đi vào, một người đàn ông mặc đồ vest chỉnh tề đứng tại cửa khẽ gật đầu với cô, thái độ hết sức chuyên nghiệp “Xin hỏi cô đã đặt bàn trước chưa?”



Phong Hạ nhìn lại di động một chút liền nói số phòng với anh ta



“Ra là bạn của Đới tiên sinh sao?” Người phục vụ kia khẽ khom người mời cô rồi dẫn đường đi đến căn phòng đã đặt sẵn



“Ah?” Cô ngẩn ra, Đới tiên sinh ……. Không phải là Tư Không đặt phòng vậy Đới tiên sinh này chắc là bạn của anh rồi “Ừ, có lẽ vậy!!”



Phục vụ nhanh chóng đưa cô tới căn phòng rồi rất lễ phép cúi đầu mà quay đi, thậm chí tầm mắt cũng không nhìn đến gương mặt cô thêm giây phút nào



Cô đoán chừng Tư không Cảnh còn chưa tới, suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng gõ cửa, nắm tay nắm cửa vặn nhẹ đẩy cửa phòng ra



Ai ngờ cửa vừa mở, một bóng đen nhỏ bé từ trong lao ra đụng trúng cô



Bóng đen nhỏ bé này sức lực vô cùng lớn, Phong Hạ bị đụng mà lùi về sau mấy bước may mắn nắm chặt tay nắm cửa mới có thể đứng vững



“Tiểu Bàn!!” Trong căn phòng truyền ra một giọng nữ đầy tức giận “Con còn như vậy nữa, tối nay không cho ăn một cây kem một cây kem nào hết!!”



“Chị xinh đẹp!!” Phong Hạ sau khi đứng vững mới nhìn rõ đứa bé Tiểu Bàn này, đại khái là một cậu bé chừng 4, 5 tuổi, cả người béo núc ních, mà gương mặt lại cực kì đáng yêu cười híp mắt gọi cô



Cô dắt tay cậu bé, đóng cánh cửa lại đi vào căn phòng thì thấy bên bàn ăn có một nam một nữ đang ngồi



“Thật ngại” Lúc này người đàn ông kia đứng dậy đi về phía cô, khẽ gật đầu “Tôi là Đới Tông Nho, là bạn của Tư Không Cảnh”



Vừa nhìn thấy bộ dạng người đàn ông kia, cô ngầm thở dài



Quả nhiên là người có nhiều nét tương đồng với nhau thì dễ kết thành bạn, người kia có tố chất làm yêu nghiệt cô cũng không có cách, không ngờ bạn anh so với anh lại là ……. bất phân thắng bại



Đới Tông Nho khẽ mỉm cười, nghiêng người giới thiệu với cô người phụ nữ đang ngồi trên ghế “Đây là vợ của tôi, Đan Diệp”



Phong Hạ quay đầu khi thấy người phụ nữ kia thì sợ ngây người, hai mắt cũng trợn tròn



“Đây là con trai lớn của tôi, Đới Trạch, nhũ danh là Tiểu Bàn” Đới Tông Nho không để ý đến nét mặt của Phong Hạ, vỗ vỗ đầu cậu bé



“Chào chị xinh đẹp, em là Tiểu Bàn” Đới Tiểu Bàn vô cùng rộng rãi, nhào tới nắm lấy tay Phong Hạ không buông



“Đậu Đinh?” Phong Hạ nhìn người phụ nữ tên Đan Diệp khẽ gọi một tiếng



Đới Tông Nho cũng dừng một chút, nhìn về phía vợ mình



“………. Hạ Hạ?” Đan Diệp cũng từ trên ghế đứng dậy, vẻ mặt vui mừng đi tới trước mặt Phong Hạ



“Thế nào? Cũng bị đụng tại cửa?” Cửa phòng lúc này lại mở ra, Tư Không Cảnh buông lỏng cổ áo sơ mi, đi vào