Đã Lâu Không Gặp

Chương 46 :

Ngày đăng: 17:25 18/04/20


Phong Dịch đi vào phòng bệnh, xoay người khép cửa lại.



Giương mắt nhìn thấy Tư Không Cảnh, mặt anh hơi đổi, chỉ mấy giây, sau đó lại khôi phục như thường.



Anh đi tới trước mặt Tư Không Cảnh, nhẹ gật đầu, mấy giây sau nói. “Cảm ơn.”



Trong hai chữ này, bao hàm một chút ý nghĩa khẳng định.



Tư Không Cảnh nhìn vào mắt Phong Dịch, đáy lòng nhẹ buông lỏng.



Ít nhất biểu hiện của anh tối hôm qua và hôm nay cũng rất tốt, hình như khiến thái độ của anh vợ với anh khá hơn một chút.



“Không sao.” Anh mấp máy môi, lễ phép cười. “Tình hình chị dâu và bảo bảo thế nào?”



Hai chữ ‘chị dâu’ này vừa ra, người trong phòng bệnh lập tức hình thành nhiều vẻ mặt khác nhau.



Phong Trác Luân nắm trên giường bệnh nhướn máy, lập tức há mồm muốn nói gì đó, lại bị Dung Tư Hàm ở một bên véo một cái, lắc đầu với ông.d∞đ∞l∞q∞đ



Đường Thốc hết sức thức thời không tham dự vào chuyện trong nhà của bọn họ, lặng lẽ khom lưng chạy ra khỏi phòng bệnh.



Mà hai tai Phong Hạ lại hơi đỏ.



“Tương đối ổn định. Mẹ tròn con vuông, bây giờ đang ở nhà nghi ngơi.” Hồi lâu, Phong Dịch bình tĩnh trả lời.



“Vậy, bây giờ cậu về trước đi.” Dừng một chút, Phong Dịch lại từ tốn nói. “Cậu hắn có rất nhiều việc, phiền cậu ở bệnh viện lâu như vậy, là do tôi và Hạ Hạ không đúng.”



Mọt thương giết người không thấy máu, không lưu tình lập tức thiết lập lại khoảng cách.



Tính tình Phong Dịch quả thật vô cùng mềm mỏng, nhưng đối với người muốn đoạt đi em gái mình, anh có giỏi nhịn đến đâu, tình cách cũng cứng rắn hơn.



Tư Không Cảnh hơi nheo mắt, gật đầu. “Được, vậy tôi đi trước.”



“Bác trai ở bệnh viện chăm sóc tốt thân thể, nếu rảnh, con sẽ trở lại.” Anh nhìn về phía giường bệnh. “Bác gái cũng nhớ chăm sóc thân thể.”



“Không phiền cậu.”



Phong Trác Luân trừng mắt, không giữ lại một chút tình cảm và thể diện nào, lại nghiêng đầu tiếp tục nói với Phong Hạ. “Mau gọi điện thoại cho Phó Úc, nói nó đến đây cùng ăn cơm, đúng rồi, thuận tiện gọi chú Phó của con đến đây luôn.”



Phong Hạ cắn môi, chỉ có thể lưỡng lự lấy điện thoại trong túi áo ra.



Tư Không Cảnh lẳng lặng nhìn Phong Hạ một hồi, xoay người ra khỏi phòng bệnh.



“Hạ Hạ.” Dung Tư Hàm nhìn Phong Hạ. “Con ra ngoài tiễn cậu ấy đi.”



Tư Không Cảnh đang đi tới cửa thì dừng bước một chút, ngay cả hành động rút điện thoại của Phong hạ cũng dừng lại.



“Hàm Hàm…” Phong Trác Luân nhíu mày, không hài lòng ôm lấy hai tay. “Không được…”



“Đứng quấy.” Dung Tư Hàm không để ý tới ông, cầm điểm tâm mà Phong Dịch mang đến, còn có bát canh, nhét vào tay ông, bình tĩnh ra lệnh. “Ăn sáng.”



Phong Dịch ngồi xuống cạnh giường, nhìn Phong Hạ, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.



Cô nhận được sự tương trợ của mẹ, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, đi cùng Tư Không Cảnh vào thang máy.



Vốn có chút lo lắng đứng bên cạnh anh, ai ngờ cửa thang máy vừa đóng lại, anh đã lập tức nhẹ ôm lấy cô từ phía sau.



“Để anh ôm một chút.” Anh khẽ thở dài, từ vào bên cổ cô.



Cô mấp máy môi, không đẩy anh ra, ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
“Hả?” Anh đóng cửa xe, nghiêng người về phía cô, giúp cô cài dây an toàn, nhìn vào mắt cô từ từ hỏi. “Anh nói gì?”



Khoảng cách gần trong gang tấc, trong đôi mắt kia đều có ý trêu chọc.



Người này, tại sao vừa mới nói bao nhiêu lời kinh thiên động địa… lại vẫn có thể bình thản được như vậy.



“A…” Giọng anh hơi cao lên. “Em nói là việc bọn họ hỏi anh thích tư thế nào, đáp án anh nói rốt cuộc là thật hay giả?”



Cô sững sờ, cả khuôn mặt lập tức đỏ lên, nhìn anh liều mạng lắc đầu.



Nhưng đã không kịp rồi.



“Đương nhiên là… sai.” Anh chậm rãi lại gần cô, khẽ hôn lên chóp mũi cô. “Anh thích nhất tư thế, em trên… anh dưới.”



Cho đến khi xe rời khỏi tòa nhà, đi thẳng đến bệnh viện, cả người cô vẫn như đang nằm trên một lò lửa.



Tư Không Cảnh luôn trầm mặc, tiết kiệm lời nói trước đây… rốt cuộc đi nơi nào rồi?



Phong Hạ lập tức nghĩ đến năm năm này anh ở Mĩ, rốt cuộc anh cũng bị văn hóa ở đó hại trở nên thế này, chỉ có thể thở dài.



“Sao vậy?” Tư Không Cảnh đánh lái, nghiêng đầu nhìn cô. “Còn suy nghĩ về chương trình vừa rồi?”



“Đừng lo lắng quá.” Giọng anh nhàn nhạt. “Trước khi trình chiếu, một số cảnh quá khích sẽ bị cắt bỏ.”



Cô cắn cắn môi.



“Nhưng mà trước đó, anh đã nói với đạo diễn, đoạn cuối cùng, để bọn họ cất giữ.” Khoe miệng anh giương lên. “Còn chưa giải quyết xong ba vợ và anh vợ, anh phải kéo người hâm mộ về phía mình, đúng không?”



Anh nói những lời này đều không phải điểm quan trọng.



“Tư Không” Xe chạy nhanh đến bệnh viện, cô suy nghĩ một chút, vẫn gọi tên anh.



Anh dừng hẳn xe lại, nghiêng đầu nhìn cô.



Cô nhìn về phía trước, trầm mặc một hổi mới mở miệng. “Vào lúc quay ‘Thanh Sắc’, thật ra mỗi ngày em đều do dự, thậm chí mỗi lần chuẩn bị diễn, em cảm thấy mình bắt đầu vi phạm vào nguyên tắc và phòng tuyến mà mình bày ra, em cảm thấy chính mình… rất đáng ghét.”



“Lúc bắt đầu, em nói với anh, muốn anh không can thiệp vào quyền tự do của em, em cũng không cần bất kỳ ai quan tâm tới suy nghi của mình, nhưng bây giờ đối mặt vơi anh, lại không thể khuyến khích như vậy.”



Giọng nói của cô yếu ớt. “Em thừa nhận, có lẽ em vẫn còn chút tình cảm với anh, nhưng giống như ba em nói, có lẽ tiếp tục như vậy,kết cục có thể vẫn như cũ.”



“Thậm chí, hiện tại em có chút sợ.” Cô quay đầu về phía anh. “Bây giờ, mỗi một chuyện anh làm, mỗi một câu nói của anh, em đều không cách nào để nói ‘không’, bởi vì những điều anh sắp xếp thật sự quá tốt, tất cả mọi chuyện giống như bị anh nắm trong lòng bàn tay, Tư Không… em có chút sợ anh.”



Tư Không Cảnh vẫn lẳng lặng nhìn cô, lúc này đưa tay, nhẹ nhàng đè bả vai cô xuống.



Cô nhìn anh, vốn cho rằng anh tức giận, lại không ngò anh không nói gi, chỉ đột nhiên nghiêng người sang.



Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh nghiêng đầu, hôn lên môi cô.



Hình như không có ý đợi cô phản ứng, anh cũng không tiến quân thần tốc, chỉ hôn lên môi cô, đồng thời nhẹ liếm môi cô.



Nhưng có chút mập mờ, nụ hôn là phương pháp đầu độc tốt nhất.



Đầu của cô ‘bùm’ một tiếng, giống như bị nổ tung.



Nhưng trong vòng mấy giây, anh đã rời đi môi cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.



“Lên đi.”