Đã Lâu Không Gặp

Chương 47 :

Ngày đăng: 17:25 18/04/20


Sau khi tấp đó được phát sóng, cả làng giải trí, truyền thông và toàn bộ mọi người đều muốn điên rồi.



Mỗi ngày, bất kể đang ở đâu, gần như tất cả mọi người đều ban luận về chuyện này.



Mà người hâm mộ của hai nhân vật ‘hot’ nhất trong làng giải trí lập tức lập lên một liên minh lớn tên là ‘US’ ở tất cả mặt báo, Microblogging, diễn đàn một cách nhanh nhất.



Đôi tình nhân mời trong làng giải trí lập tức được ‘ghi vào lịch sử’ lúc này, gần như không có ai phản đối lại tin tức của hai người.



Tư Không Cảnh và Phong Hạ.



Hai cái tên này, hiện tại, sau scandal của năm năm trước, từ lúc này bắt đầu, lại trở thành cắp đôi không thể chia lìa trong lòng mọi người.



Sharon đưa tin tức cho Phong hạ, là về việc Mục Hi và live không có bất kỳ trả lời nào về vấn đề này, hơn nữa còn vì ba cô đang bị bệnh, trong khoảng thời gian này, Mục Hi cũng không sắp xếp công việc nào cho cô.



Mà Tư Không cảnh một tay tạo nên cục diện ngày hôm nay, kể từ sau ngày đưa cô đến bệnh viện, lại bắt đầu tiến hành công việc hâu kỳ của bộ phim ‘Thanh Sắc’, chỉ là mỗi ngày đều sẽ đúng giờ gửi cho cô một tin nhắn.



Vì vậy, mấy ngày này cô ở trong bệnh viện, không ra khỏi cổng mà chịu trận.



Sau khi Đới Tông Nho và Đan Diệp nghe tin Phong Trác Luân bị bệnh, cũng mang theo Đới Tiểu Bàn và Đới Nhị Bàn đến bệnh viện.



Thừa dịp Phong Trác Luân đang chơi đùa với Tiểu Bàn và Nhị bàn, Đan Diệp lặng lẽ thúc vào Phong Hạ đang ngẩn người, nhỏ giọng hỏi.



“Hạ Hạ, cậu và Tư Không Cảnh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”



Thần trí cô đang bay lơ lửng, phải để Đan Diệp đẩy mấy cái mới phục hồi tinh thần, ánh mắt né tránh. “Này, đừng để ba mình nghe được.”



“A?” Đan Diệp nghiêng mặt sang một bên. “Ba cậu còn chưa biết?”



“Ừ…” Cô thở dài. “Mình giấu hết báo và tạp chí, mẹ mình quản ông ấy, cúng không dám cho ông ấy xem di động hay ti vi…”



Đàn Diệp nghe được thì cười ‘hì hì’, mở lớn hai mắt. “Mình đoán cậu xem hết chương trình đó, có phải cũng hết hồn hay không? Ai, ngay cả mình cũng không thể không nói, khuôn mặt đó, từng cử chỉ, cô gái nào có thể chống lại được chứ?”



“Cho nên, rốt cuộc cậu có đồng ý với anh ấy không?” Thấy cô không nói lời nào, Đan Diệp lại hỏi.



Cô nghe xong lời của Đan Diệp, rũ con mắt xuống, vẻ mặt có chút phức tạp. “Mình không biết…”



Toàn thế giới đều chờ hai người ở chung một chỗ, nói người ngoài không ảnh hưởng đến cô là điều không thể.



Nhưng, trước mắt, người nhà cô vẫn còn đang trong tình trạng phản đối, trừ mẹ cô không đề cập nhiều đến vấn đề đó, còn ba và anh trai, thái độ của hai người này rõ ràng là cấm đoán và phản đối.



Hướng hồ cô cũng khó bước qua cửa ải của chính cô.



Cô chưa từng cảm thấy bất lực với mình như vậy, mỗi phút mỗi giây cô đều cảm thấy rối loạn.



“Ông xã.” Lúc này, Đan Diệp kéo tay Đới Tông Nho đang nói chuyện với Dung Tư Hàm.



“Hả?” Sao vậy?” Đới Tông Nho quay đầu lại.



“Anh có cảm thấy… Tư Không Cảnh thay đổi rất lớn so với trước kia không? Quả thật không giống anh ấy chút nào…”



Đan Diệp dùng âm lượng chỉ đủ cho ba người nghe.



“Sau khi xem chương trình đó… em nhớ, trước kia anh ấy nói rất ít, dáng vẻ lúc nào cũng ung dung, dù là đối với Hạ Hạ, dù khá hơn nữa, cũng không bao giờ có vẻ hận không thể cho tàn bộ thế giới biết Hạ Hạ là người của anh ấy.”



Phong Hạ ở một bên nghe Đan Diệp nói, mặt nóng lên, sau đó bộ dạng lại đổi thành lúng túng.



“…Em muốn nói là do cậu ta buồn bực và xấu hổ sao?”



Đới Tông Nho vô cùng quen thuộc tính tình của bạn tốt, anh trầm ngâm trong chốc lát, bình tĩnh nói. “Muốn biết nguyên nhân sao?”



Đan Diệp và Phong Hạ rất nghiêm túc nhìn anh.



“Vì cậu ta đói bụng.” Đới Tông Nho nhẹ nhàng cười, vuốt tóc Đan Diệp, ý vị sâu xa nhìn Phong Hạ. “Biết thèm ăn là tốt rồi.”







Gia đình bốn người nhà họ Đới vừa rời đi, sau đó lại có hai vị khách vào thăm bệnh.



Dung Tư Hàm đưa một quả táo cho Phong Trác Luân, không rảnh tay, Phong Hạ lập tức chạy ra mở cửa.



Vừa mở cửa thì cô ngẩn ra, nhìn hai người đàn ông đang đứng trước cửa, có chút cà lăm. “Phó… Chú Phó… Phó Úc.”
Anh từ từ nói xong, đặt khung hình xuống, đôi môi in lên sống lưng của cô, liên tiếp hôn xuống: "Hay cả đời này cũng có thể không có cơ hội như vậy nữa..."



Tay của anh rất nóng, thân thể cũng nóng, hơn nữa một nửa thể trọng còn đặt trên người cô, cô không dám có một cử động nhỏ nào, chỉ có thể cảm thấy tay anh đi vòng tới trước người cô, mở nút cài áo sơ mi của cô ra, cởi ra từng chút một.



"Anh rất sợ."



Anh từ từ cởi áo sơ mi của cô, xoay cả người cô lại, hôn từ môi cô, đến cằm, tới trước ngực, cẩn thận hôn. "Vô cùng, vô cùng sợ."



Giọng nói của anh, có chút run.



Khí nóng, nhiệt độ... đốt cháy tất cả các giác quan.



Anh quay đầu cởi áo ngủ ra, để trần nửa người trên, cũng đẩy áo ngực của cô lên, há miệng ngậm bộ ngực anh hồng bên trái của cô.



cô cắn răng, cổ họng không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ.



Tay anh kỹ xảo xoa một bên tuyết trắng của cô, môi lưỡi phối hợp, một tay nhẹ nhàng cởi váy của cô ra.



".. Anh, anh sốt.." Trong bóng tối, mặt cô hồng đến sắp nhỏ máu, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là cự tuyệt.



"Hử." Lúc này, anh ôm cả người cô lên, đi đến bên cạnh giường.



Anh dịu dàng rồi lại không khống chế được sức mạnh đẩy cô lên giường, vừa cúi đầu hôn bụng cô, vừa lấy tất chân và quần lót bên hông cô xuống.



"Giúp anh." Anh vừa làm những thứ này, vừa lấy tay cô đặt tay bên hông mình.



Hàm răng cô cắn môi cũng sắp chảy máu, nhưng tay cô vẫn run run, từ từ cởi quần anh.



"... Hạ Hạ cũng muốn của anh, đúng không?" Giọng anh mang theo âm mũi, lại không che dấu khát vọng bên trong.



trên người cô đã không còn chút gì, cứ như vậy nằm dưới người anh, trong bóng tối chỉ nhìn thấy ánh mắt rực lửa của anh, cô đã cảm thấy trong thân thể có một dòng nước ấm chảy ra.



Chưa một khắc nào, cô lại cảm thấy, mình muốn như vậy.



Hoàn cảnh, tâm tình như vậy, cô đột nhiên cảm thấy rất mắc cỡ, quay đầu đi, khóa mắt lập tức có nước chảy xuống.



Anh vân nhìn kỹ vẻ mặt của cô, lúc này đã bỏ đi chút quần áo còn dư trên người mình, cúi đầu, hôn lên gò má đầy nước mắt của cô. "Hạ Hạ, đừng khóc, đều là anh không tốt."



Giọng nói dịu dàng, cưng chiều, giống như đúc giọng nói trong trí nhớ của cô.



cô im lặng không lên tiếng, nước mắt lại rơi càng nhiều.



"Em có biết... anh muốn làm gì với em không?" Anh quỳ gối giữa hai chân cô, tách hai chân của cô ra, để mông cô nhích lại gần mình.



"Đây là việc, trừ anh ra, không ai có thể làm." Mắt anh không chớp nhìn cô. "Chỉ có anh, mới có thể làm vậy với em."



Toàn thân hai người đều là mồ hôi, còn có dịch thể sau khi hoan ái, nhưng anh lại không muốn đi tắm, bế cô lên, anh hôn lên mái tóc ướt đẫm của cô.



Sau khi kết thúc, nhiệt độ trong cơ thể anh cũng giảm được phân nửa, tinh thần sảng khoái, tâm tình tốt vô cùng, cô lại không kịp nói gì, đã bị anh ôm lấy, dụ dỗ mà ngủ say.



Anh ôm cô, tựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, điện thoại di động đột nhiên rung lên.



“Tư Không.” Nhận điện thoại, đầu bên kia là giọng nói của Đới Tông Nho.



“Sao vậy?” Anh tự tay lấy chăn, đắp lên người Phong Hạ.



Bên kia dừng lại hai giây, nhỏ giọng cười. “Nghe giọng nói này của cậu… đỡ thèm rồi hả?”



“Không tồi.” Anh cũng có chút mệt mỏi, lười phải nói nhiều.



“Quả nhiên là hết thèm, lại dễ dàng bực bội.” Làm bạn tốt nhiều năm, mỗi lần Đới Tông Nho đều tuyệt đối không bỏ qua cơ hội giễu cợt anh.



Anh tốt bụng giương môi. “Ngày mai mình đi thành phố n làm hậu kỳ bộ phim, lúc nào về thì gặp mặt.”



Giọng nói bên kia càng thêm trầm bổng, Đới Tông Nho ‘A~’ một tiếng. “Cao, thật sự là cao tay! Biết ba vợ và anh vợ khó giải quyết, còn có kình địch luôn nhìn chằm, trước khi đi ăn vào trong bụng… diệu kế như vậy, khiến tại hạ vô cùng bội phục!”



Tư Không Cảnh dở khóc dở cười, lưới phải nói nhiều với Đới Tông Nho, trực tiếp cúp điện thoại.



Tắt đèn ở đầu giường, anh nằm xuống, đưa tay ôm chặt người trong ngực, nhẹ nhàng cong môi, như trút được gánh nặng nhắm mắt lại.