Dã Thú Pháp Tắc

Chương 135 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Đôi tay Lăng Thịnh Duệ có chút run nhẹ, các ngón tay thon dài cũng bởi vì dùng lực quá mức mà lộ ra chút sắc tái nhợt, bên trên bao phủ một tầng mồ hôi hột nhàn nhạt.



Lúc này, nội tâm hắn đang thực sự lo lắng.



Phương Nhược Thần trẻ tuổi hơn hắn, có quyền lực hơn hắn, thậm chí khí lực cũng so với hắn lớn hơn, bị một người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy uy hiếp, hắn cảm thấy tự tôn của bản thân đang rất là tổn thương.



“Cậu vừa nãy uy hiếp tôi, rốt cuộc là vì cái gì?” Lăng Thịnh Duệ buông lỏng tay, có chút thất bại hỏi.



Phương Nhược Thần chỉnh lại áo, trên vẻ mặt vẫn như cũ là nụ cười vô cùng trấn tĩnh khiến người ta không tài nào nhìn thấu hay nắm bắt.



“Tôi có từng uy hiếp anh sao?” Phương Nhược Thần đáp lại hắn bằng một câu hỏi.



Lăng Thịnh Duệ quả thực sắp phát điên rồi.



“Thôi được rồi, coi như tôi sợ cậu.” Lăng Thịnh Duệ đang đấu tranh nội tâm, vô lực khoát khoát tay, xoay người hướng về phía cửa mà đi.



Hắn rất sợ tiếp xúc với một người khôn ngoan khó lường như Phương Nhược Thần.



Quá mệt mỏi, quá phiền phức.



“Tôi có nói anh được phép rời đi chưa?” Thanh âm lạnh lùng của Phương Nhược Thần vang lên sau lưng hắn.



Lăng Thịnh Duệ cười khổ, không có để tâm tới cậu ta, cước bộ chỉ chậm lại một chút rồi tiếp tục hướng phía cửa mà đi.



Tay phải đột nhiên bị nắm chặt, giống như sắt thép mà vững chắc khóa chặt cổ tay hắn, Lăng Thịnh Duệ nội tâm nhất lạnh, vừa nghĩ muốn giật tay khỏi Phương Nhược Thần, nhưng lại bị đối phương kéo ngược lại, sau đó trên bụng lại phải chịu đựng một cú đấm tàn độc.



Lăng Thịnh Duệ rên lên một tiếng, vô ý thức gập lại thắt lưng, trước mắt lóe ra hoa sao, một cỗ dịch vị chua chát dâng trào từ trong dạ dày.
Từ lúc nhìn thấy người đàn ông này vào lần đầu tiên, trong đầu cậu chính là không thể áp chế mà hiện ra loại suy nghĩ này, tuy rằng bị cậu mạnh mẽ kiềm nén, nhưng lúc này, dục vọng muốn được tàn phá con người thành thục này của cậu lại càng ngày càng tăng vọt.



Đây, quá mức kích thích rồi.



Xoay lại thân người Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần dùng sức nắm lấy cằm hắn, ép hắn phải ngẩng đầu.



Lăng Thịnh Duệ không hề phản kháng, hoặc là hắn đã không còn sức để phản kháng rồi, thần trí của hắn đã bắt đầu mơ hồ từ lâu, đôi con ngươi đen láy đã ảm đạm tăm tối, không có một tia thần sắc.



Một người đàn ông tuấn mỹ không có sức chống trả, chỉ đành để tùy ý người khác điều khiển… trong đầu Phương Nhược Thần đột nhiên hiện lên một câu như vậy.



Thân thể đột ngột có chút khô nóng, một cỗ xung động không tên dâng trào trong người, không ngừng lưu chuyển khắp bốn phía trong cơ thể.



Nhìn vào Lăng Thịnh Duệ đầy sức dụ hoặc ở dưới thân, Phương Nhược Thần trong phút chốc cảm giác miệng có hơi khô, vươn ra đầu lưỡi liếm lấy đôi môi có chút khô ráo kia, cậu đột ngột cảm thấy bản thân có hơi mê man.



Cậu ta luôn tự nhận mình là một người đàn ông tính hướng bình thường, loại cảm giác này chỉ có đối với phái nữ xinh đẹp mới sản sinh, mà bây giờ, người đang khiến cậu dục hỏa đốt người, lại là một người đàn ông thành thục toàn thân tràn ngập mùi vị nam tính.



Phương Nhược Thần đột nhiên có chút sợ, lẽ nào cậu đã bắt đầu trở nên không bình thường rồi?



Thần trí Lăng Thịnh Duệ dần dần khôi phục trở lại, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt đang hừng hực lửa dục thiêu đốt của Phương Nhược Thần, nhất thời bị dọa đến hồn bay phách tán, vô thức mà tìm cách chạy trốn.



Ý sợ kinh hoảng trong mắt của anh, khiến Phương Nhược Thần nháy mắt thất thủ.



Thú huyết sôi trào.



Lý trí vốn có đều bị quăng sau đầu, Phương Nhược Thần vươn tay bắt lấy gáy của Lăng Thịnh Duệ, kéo lại hắn đang muốn nhảy xuống giường, nắm lấy tóc của y, dùng sức ấn đầu Lăng Thịnh Duệ vào khố hạ của chính mình…