Dã Thú Pháp Tắc

Chương 26 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Tuy rằng đang rất tức giận, nhưng Phương Nhược Thần cuối cùng cũng rút lại tay mình, rốt cuộc cũng thốt ra lời nói đầu tiên, tính từ lúc Lăng Thịnh Duệ quay trở về nói chuyện với cậu.



“Đến phòng của tôi.” Phương Nhược Thần bước đi vài bước, ngừng lại, xoay đầu, gương mặt lạnh tanh hất hất cái cằm, chỉ vào đống thức ăn trên bàn, nói với Lăng Thịnh Duệ: “Đem đống đó lên.”



Lăng Thịnh Duệ ngây người nhìn chăm chăm cậu: “Đã biết.”



Sau đó, Lăng Thịnh Duệ dưới sự trợ giúp của người giúp việc, vội vàng ăn qua loa vài miếng cơm, bưng thức ăn lên lầu, bắt kịp cước bộ của Phương Nhược Thần.



Mà trên bàn ăn, Phương Vân Dật nhìn hình bóng hai người một trước một sau, vẻ mặt đăm chiêu cúi đầu.



Theo chân Phương Nhược Thần vào phòng, trong lòng Lăng Thịnh Duệ hiện vô cùng thấp thỏm, không chỉ vì chuyện xảy ra lúc nãy, mà ngạc nhiên hơn nữa là anh đang đứng cùng một phòng với Phương Nhược Thần.



Anh bài trừ loại chuyện này vô cùng.



Cảnh tượng lần trước khi bị Phương Nhược Thần cưỡng bức khẩu X vẫn rành rành trước mắt, Lăng Thịnh Duệ mím lấy môi, cảm giác trong miệng tràn ngập mùi vị buồn nôn, có hơi chút muốn mửa.



“Đóng cửa lại.” Phương Nhược Thần ngồi trên ghế sô-pha, nhàn nhạt nói rằng.



Lăng Thịnh Duệ hai tay bưng lấy khay thức ăn, không rảnh rỗi tay, chỉ dùng chân để đóng.



“À, cậu gọi tôi lên đây, có phải muốn tôi đút cậu ăn không?” Đặt khay thức ăn lên trên bàn trà phía trước ghế sô-pha, Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi.



“Bằng không thì anh cho rằng tôi gọi anh lên đây làm gì?” Phương Nhược Thần không hề khách khí hỏi lại.



Lăng Thịnh Duệ ngượng ngùng: “Ấy, tôi biết rồi.”



Quá trình đút cơm ăn thuận lợi dị thường, Lăng Thịnh Duệ đút một muỗng lại một muỗng, Phương Nhược Thần cứ một muỗng một muỗng mà ăn, bầu không khí tuy rằng khá lúng túng, nhưng vẫn tùy cơ ứng biến thôi, chí ít thì Phương Nhược Thần sẽ không phát giận với Lăng Thịnh Duệ một cách khó hiểu nữa, điều này khiến cho nội tâm lo sợ của Lăng Thịnh Duệ thở phào đi không ít.




“Tay nhanh lên một chút, chậm muốn chết.” Tốc độ quá mức là chậm của Lăng Thịnh Duệ khiến Phương Nhược Thần có đôi chút mất kiên nhẫn, chỉ là, ngay cả bản thân cậu cũng không rõ, nguyên do của cái sự hấp tấp này rốt cuộc là gì.



Lăng Thịnh Duệ hết cách, chỉ đành tăng nhanh tốc độ, trước khi Lăng Thịnh Duệ nổi đóa, thì anh cũng đã cởi được hàng nút cửa chiếc sơ mi trên người cậu.



Lăng Thịnh Duệ kéo áo sơ mi trên người cậu xuống, sau đó dưới ánh mắt âm lạnh của Phương Nhược Thần, lại tiếp tục tháo thắt lưng trên quần cậu.



Chiếc quần tây mềm mại thuận theo cặp chân thẳng tắp thon dài của Phương Nhược Thần trượt xuống, tim Lăng Thịnh Duệ cứ nhảy tăng-gô liên hồi, cổ họng có đôi chút khô khát.



Hai người mặt đối mặt đứng chung một chỗ, Phương Nhược Thần thân người cao ngất gần như trần trụi hoàn toàn trước mắt anh, tấm thân cao trắng ngần, rắn chắc, thon dài, ưu nhã, thật đáng tự hào, hạ bộ mặc một chiếc quần lót màu đen rất chi gợi cảm, toàn bộ vật và người ở đây khiến anh liên tưởng đến người mẫu trên sàn thời trang catwalk, đèn huỳnh quang bốn phía phòng tắm chính là đèn chiếu trên sàn diễn, mà anh, là vị khán giả duy nhất có mặt ở đấy.



Hai tay anh đặt trên hai bên thắt lưng Phương Nhược Thần, ngón tay nắm lấy mép sát của chiếc quần lót, Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu lên, có hơi lưỡng lự mở miệng hỏi: “Cái này… cũng muốn cởi?”



Phương Nhược Thần ngoài cười trong không cười nhìn anh, biểu tình như đang nhìn một kẻ ngốc: “Anh đoán thử?”



Lăng Thịnh Duệ cười khan hai tiếng, cảm thấy hết sức ngượng ngùng: “Vậy tôi cởi nhé?” Dứt lời, anh liền dùng sức nắm viền mép của chiếc quần lót tuột thẳng xuống.



Nơi chốn tư mật của một người đàn ông trong nháy mắt bại lộ trước mắt anh, tim Lăng Thịnh Duệ nay đập lại càng kịch liệt hơn.



Anh đột nhiên ý thức được, Phương Nhược Thần đã bị anh lột sạch quần áo mất rồi.



Một dòng cảm xúc quái dị dâng trào trong anh, anh cảm thấy bản thân mình giống như một ông chú biến thái nào đó đang quấy rối cậu trai xanh non trẻ đẹp vậy. ( -_-|||, có ông chú biến thái nào đẹp trai như thế không? …)



Chỉ là, nếu làm không tốt nghĩa vụ thì chốc nữa anh mới là cái kẻ cuối cùng bị “quấy rối”…



Lăng Thịnh Duệ bỗng dưng có ý nghĩ muốn chạy trốn thật nhanh…