Dạ Vương

Chương 107 :

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


.



Kiều Sanh nhìn Alex.



Alex cũng nhìn Kiều Sanh, nở nụ cười tự đắc khi tin chắc rằng Kiều Sanh sẽ không nổ súng.



Trên thực tế, gã đã đoán sai.



Kiều Sanh lạnh lùng nhìn gã một lát, sau đó bóp cò.



Viên đạn bay ra khỏi nòng, xẹt ngang mặt Alex, ghim vào vách đường, để lại một lỗ đạn.



Chỉ cần lệch một chút, đầu Alex sẽ nở hoa…



Alex vẫn bình tĩnh, lúc Kiều Sanh nổ súng, gã ta chưa hề chớp mắt.



Bên mặt đang rát vì bị viên đạn sượt qua, có một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống. Alex đưa tay quệt đi, lòng bàn tay gã đỏ tươi.



Chảy máu…



Nhiều năm rồi Alex chưa bị thương, nếu là trước đây, ai dám động tới gã, gã sẽ ngũ mã phân thây người đó không chút do dự.



Nhưng, người trước mặt gã lại là Kiều Sanh.



Trông Alex không có vẻ gì là tức giận, thậm chí ý cười trong mắt gã lại càng đậm hơn. Gã nói: “Tôi biết em không dám giết tôi đâu!”



Kiều Sanh buông súng: “Lúc ở Italy, đáng lẽ tao nên đưa mày xuống địa ngục!”



Alex cười thâm thúy: “Chỉ tiếc là em không làm, hơn nữa, sau này em sẽ không có cơ hội đó nữa!”



Kiều Sanh cười lạnh: “Còn chưa chắc!”



Alex thong thả đi tới, hai tay chống lên mặt bàn, cúi người nhìn y, sau đó nói với y thật chậm: “Tôi sẽ để em thấy, Sanh của tôi!”



Kiều Sanh nheo mắt, sát ý lại tràn ra.



Đây là lần đầu tiên Alex nhìn thấy vẻ mặt hung ác của y.



Thật đáng yêu…



Thật quyến rũ.



Trong nháy mắt, Alex cảm thấy hưng phấn.



Với tình huống hiện tại, cho dù Kiều Sanh có bản lĩnh thế nào cũng sẽ nằm trong tay gã.



Kiều Sanh rất rõ điểm này.



Y nhìn thấy dục vọng trong mắt Alex, đó là ham muốn chiếm giữ và bạo ngược mãnh liệt, hoàn toàn vượt quá người bình thường.



Mắt Kiều sanh lạnh xuống.
“Cậu sao vậy?”



“Không sao cả!” Alex trưng cái mặt lương thiện ra, “Vừa rồi bất cẩn bị ngã thôi!”



Thư ký đen mặt: “Ngã mà tới vậy à?”



Cô ta nhìn vết thương trên mặt Alex, đau lòng vô cùng, một chàng trai ngây thơ anh tuấn thế này sẽ không bị hủy như vậy chứ?



“Cậu có cần gọi xe cứu thương không?”



“Không cần đâu!” Alex không nói nhiều, vòng qua cô ta, đi khỏi.



Thư ký nhìn theo bóng lưng Alex, mãi cho tới khi gã rẽ sang một hướng khác mới quay đầu lại, đi vào phòng.



Trong phòng nồng nặc mùi máu tươi, trên đất lại đầy vết máu, mặt Kiều Sanh lạnh tanh rõ ràng là tâm trạng đang rất kém. Cô thư ký rất sợ y, không dám lên tiếng.



“Có chuyện gì?” Kiều Sanh hỏi.



Thư ký vội vàng trình tài liệu trong tay cho y, “Dạo này Alex nhận được rất nhiều lời mời, Triệu tỷ bảo tôi sắp xếp lại rồi mang lên cho ngài xem!”



Kiều Sanh chẳng thèm liếc đống tài tài liệu ấy một cái: “Vứt đi!”



“Tại sao?” Thư ký thấy khó hiểu.



“Cô đi thông báo với toàn công ty, bắt đầu từ hôm nay, hoàn toàn đóng băng Alex!”



Thư ký hít sâu một hơi: “Kiều tổng?”



Kiều Sanh lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Nghe không hiểu tôi nói gì à?”



“Hiểu, hiểu rồi…”



Thư ký không dám nhiều lời, vừa rồi ánh mắt mà Kiều Sanh nhìn cô khiến cô ớn lạnh.



Thật là một ánh mắt đáng sợ…



“Nếu không còn việc gì, tôi ra ngoài trước!” Thư ký cười còn khó coi hơn khóc.



“Đi đi!”



Vừa được y cho phép, cô thư ký đang kinh hoảng nhanh chóng chạy khỏi phòng.



Sau đó, cả Tinh Quang có một tin đồn nho nhỏ. Thì ra người bình thường trông nhã nhặn lịch thiệp như Kiều tổng thực tế lại là một tên biến thái, cuồng ngược đãi, chuyên xuống tay với những nghệ sĩ đẹp trai, không nghe lời sẽ đóng băng sự nghiệp.



Tuy nhiên, đây chỉ là lời đồn mà thôi, không ai dám lớn tiếng thảo luận, cũng không có một tờ báo lá cải nào dám đăng.



… Trừ phi bọn họ muốn táng gia bại sản.



Sự khoan dung của Kiều Sanh với mấy tin đồn đó không như Kiều Tử Việt, một khi đi quá giới hạn y cho phép, y sẽ tuyệt đối không nương tay. Sau chuyện mấy tòa soạn khá nổi đóng cửa vì dám nhằm vào Kiều Sanh, không còn ai dám chọc tới y nữa.