Dạ Vương

Chương 111 :

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


.



Trong bóng đêm, Kiều Sanh cảm giác có người đi tới bên cạnh giường, nhìn y chằm chằm.



Chờ đến khi thích ứng với ánh sáng, y mới từ từ mở mắt ra.



Phòng hơi tối, Kiều Sanh vừa mở mắt ra đã đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Jam. Tuy rằng mặt mày gã rất bình thường, nhưng gã có đôi mắt rất đẹp, chỉ là nó quá u ám, nhất là đôi mi hơi rũ của gã, có nhìn thế nào cũng thấy có chút nham hiểm.



“Tỉnh rồi à?” Jam mở miệng.



“Cuối cùng mày cũng xuất hiện!” Kiều Sanh nói, giọng khàn khàn. Mấy ngày thiếu nước dường như đã làm dây thanh quản của y bị tổn thương, mỗi lần nói chuyện đều thấy đau rát.



“Đương nhiên rồi, tôi cũng không muốn món đồ chơi của tôi lại chết đi như thế!” Jam cong khóe môi.



“Người chết trước sẽ là mày!” Kiều Sanh thản nhiên nói.



“Vì sao?” Jam hỏi.



Cổ họng Kiều Sanh rất đau, chẳng thèm trả lời gã.



Jam không giận, gã kéo cằm y: “Em biết không? Em càng lạnh lùng lại càng hấp dẫn, bây giờ tôi đã hiểu sao Alex lại bại trên tay em!”



Gã nói những lời ấy là muốn để Kiều Sanh chú ý, tiếc là từ đầu tới cuối y vốn chẳng đoái hoài tới gã.



Cả căn phòng im ắng.



Jam nhìn Kiều Sanh chằm chằm, ánh mắt ngả ngớn. Kiều Sanh lim dim hai mắt, tư thế thật lười biếng.



Y vừa tỉnh lại, tinh thần vốn không được ổn lắm.



Bị Kiều Sanh ngó lơ, Jam không giận, cười hỏi: “Chẳng lẽ em định chịu đựng nữa sao?”



Kiều Sanh vẫn không có phản ứng gì.



Im lặng một hồi, không thấy y đáp, ánh mắt Jam trở nên hung ác: “Em đúng là không biết thức thời, em đừng quên hiện giờ em đang nằm trong tay tôi, đối nghịch với tôi người chịu thiệt chỉ có mình em thôi!”



Kiều Sanh miễn cưỡng nâng mi lên: “Mày lôi thôi quá, chẳng trách ông già sinh ra mày cũng chẳng thương mày, truyền vị trí thủ lĩnh Mafia lại cho Alex, trông anh ta thuận mắt hơn mày đấy!”



Nụ cười trên mặt Jam biến mất.



Một câu của Kiều Sanh đã đâm trúng tử huyệt của gã.



Bàn tay đang giữ cằm y siết ngày càng mạnh, mạnh tới nỗi như muốn bóp nát y ra.


Kiều Sanh biết, đó là vì đói khát quá độ, bộ phận tiêu hóa bắt đầu có biểu hiện rối loạn: Dịch tiêu hóa đang ăn mòn dạ dày y, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là sẽ bị thủng.



Kiều Sanh không thể không ép mình ăn cơm.



Nhưng hiện giờ y lại không muốn ăn gì, đừng nói là ăn, chỉ vừa ngửi thôi y đã muốn nôn ra rồi.



Vừa nuốt được vài miếng, bụng y đã bắt đầu cuộn lên.



Dạ dày y đang co bóp mãnh liệt.



Đây là dấu hiệu sắp nôn ra…



Trong bóng tối, y mò mẫm tới bồn rửa tay, sau đó nôn thốc nôn tháo.



Vất vả lắm mới ăn được chút đồ, giờ lại nôn ra hết.



Nôn xong, y tựa vào thành bồn, toàn thân như mất hết sức lực.



Nghỉ ngơi lấy sức một hồi, y dùng hết sức lực còn sót lại quay về giường, sau đó ngất đi…



Mấy ngày sau đó, Kiều Sanh đều trong trạng thái bán hôn mê, chỉ những khi lên cơn nghiện y mới tỉnh lại, sau đó lại lẳng lặng cuộn người, chịu đựng cơn tra tấn vô hình đó.



Tinh thần y ngày càng kém, những lúc lên cơn nghiện, y không còn khả năng kiểm soát được suy nghĩ của mình.



Có một lần sau khi lên cơn nghiện xong, y phát hiện chân trái mình bị gãy.



Chắc là ban nãy giãy giụa đã đập vào cột giường…



Với tình hình trước mắt, dĩ nhiên Kiều Sanh không được chữa trị gì. Để phòng ngừa mình lại bị thương nữa, y xé quần áo mình thành mảnh nhỏ, mỗi khi có dấu hiệu lên cơn nghiện y sẽ dùng nó trói chặt tay chân mình lại.



Không tới mấy ngày, cổ tay cổ chân y đều bị mảnh vải cứa bị thương…



Ý chí của y ngày càng yếu dần.



Những lúc lên cơn nghiện y cảm giác mình như rơi vào địa ngục, nhưng phần lớn thời gian y đều tỉnh táo, những lúc đó, y sẽ lẳng lặng ngồi ở đầu giường, không muốn suy nghĩ gì cả.



Ở nơi này, thời gian dường như đọng lại, chiếc đồng hồ sinh học của y cũng trở nên hỗn loạn, y không biết mình đã bị giam cầm bao lâu rồi.



Xung quanh ngoài bóng tối cũng chỉ có bóng tối, cái cảm giác kêu trời không thấu ấy đang bao phủ quanh y.



Kiều Sanh cảm thấy mình sắp hết chịu đựng được nữa.



Nhưng y vẫn cố chống chọi, cho dù có chết y cũng phải đưa Jam xuống địa ngục…