Dạ Vương
Chương 112 :
Ngày đăng: 14:39 18/04/20
.
Kiều Sanh đã bị nhốt hơn nửa tháng, ngoại trừ người đưa cơm nước ra, không có thêm người nào khác xuất hiện. Jam cũng không tới, lâu dần Kiều Sanh còn tưởng là gã đã quên y rồi.
Đưa cơm nước tới cho Kiều Sanh là một tên thuộc hạ người Italy bản địa, có vẻ không mấy thiện cảm với y, nhưng cũng không làm khó y. Mỗi ngày, sau khi đưa cơm xong gã sẽ đi ngay, không nấn ná thêm giây phút nào.
Chỉ có những lúc đó, Kiều Sanh mới có được chút ánh sáng ngắn ngủi.
Tuy rằng chưa từng trao đổi với nhau, nhưng Kiều Sanh cũng biết sơ về con người này.
Dường như gã ta là thuộc hạ trước đây của Alex, nhưng từ khi Alex bị soán ngôi, đa số các thuộc hạ trước đây của gã đều chuyển sang Jam. Tên này cũng là một người trong số đó.
Kiều Sanh còn nhớ mặt gã ta.
Y từng nghĩ là sẽ ra tay trên người gã, nhưng sau vài lần tiếp xúc y đã từ bỏ ý định. Từ đầu tới cuối người này hoàn toàn không để ý tới y, có lẽ gã vẫn còn nhớ chuyện cũ nên hận y thấu xương, chẳng qua là do sức ép từ Jam nên không dám thể hiện ra ngoài.
Đây chắc là điển hình của câu: tự gây nghiệt, không thể sống. Kiều Sanh tự giễu.
…
Hôm nay, gã lại tới đưa cơm.
Nhưng lần này gã có gì đó khác với mọi ngày, thái độ không lạnh lùng, vô cảm như trước, nhất là ánh mắt đó, khác hẳn.
Kiều Sanh rất nhạy cảm, nhanh chóng nhận ra, có chút nghi ngờ.
Y vờ như lơ đễnh nhìn gã, quan sát nhất cử nhất động của đối phương.
Đặt thức ăn xuống, gã không đi ngay mà tới bên giường.
Kiều Sanh nheo mắt lại: “Alex?”
Ban đầu chỉ là đoán, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt đối phương, Kiều Sanh khẳng định.
“Quả nhiên em vẫn nhận ra tôi!” Gã cong khóe môi.
“Mày tới đây làm gì?” Kiều Sanh nhíu mày.
“Em nói xem?” Alex hỏi lại.
“Đừng nói là tới để mang tao đi!”
“Chính xác!” Alex ngồi xuống giường, nhìn Kiều Sanh.
Nếu đã bắt được Alex, dĩ nhiên Jam sẽ không phụ công sức bày mưu đặt kế lâu như vậy.
Gã ta định dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, từ từ hành hạ Alex cho tới chết.
Gã luôn hận Alex thấu xương, từ lúc Alex xuất hiện, đã đoạt hết mọi thứ của gã: được cha gã xem trọng, được mọi người chú ý và kể cả có luôn vị trí bố già Mafia, đến cả diện mạo gã ta cũng không thể bì được với Alex.
Tuy là không muốn thừa nhận, nhưng Jam ghen tị với Alex muốn phát điên.
Cảm xúc bị dồn nén nhiều năm được giải tỏa làm gã kích động tới sắp không khống chế được…
Gã lại đá Alex thêm mấy cái thật mạnh, tất cả đều là cố tình nhằm vào vết thương ban nãy.
Alex nhíu mày, nhưng không phát ra một tiếng.
Vết thương của Alex giờ đang chảy máu không ngừng…
Jam hạ lệnh cho thuộc hạ: “Kéo nó vào hình phòng, tao muốn đích thân xử lý nó!”
“Dạ!”
Jam thu khẩu súng đang chĩa vào thái dương Alex lại, thuộc hạ của gã đi tới, định tóm Alex.
Vào lúc này.
Có thứ gì đó rơi ra từ tay áo Alex, lăn tới chân Jam.
Trong mật thất quá u ám, không thể nhìn rõ đó là gì.
Tất cả mọi người đều chú ý tới vật nọ.
Ngay sau đó, nó nổ mạnh, ánh sáng chói mắt bắn ra, cả căn phòng sáng rực.
Là đạn nổ.
Jam và đám thuộc hạ đều không kịp đề phòng, mắt bị ánh sáng chói vào, hơn nữa họ lại đang ở một nơi u ám, tổn thương tăng gấp bội.
Không ít người bị thương ngay tại hiện trường, ngã trên đất kêu gào.
Jam phản ứng rất nhanh, lúc đạn nổ tung gã đã quay đầu đi, nhưng tốc độ hơi chậm, vẫn bị dính đòn.
Trong lúc bọn họ đang mất đi khả năng phán đoán, Alex đã sớm lấy kính mát – được chuẩn bị trước – trong túi ra, nhắm mắt phá vòng vây, chạy khỏi mật thất. Gã vốn muốn bắt Jam, nhưng vừa rồi Jam đã đá gã mấy cái, làm vết thương nặng thêm, cộng với mất máu quá nhiều, cho dù hiện tại gã có bắt được Jam, cũng không thể cầm cự bao lâu, chỉ có thể tạm thời đi trước.