Dạ Vương

Chương 116 :

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


.



Ba anh em họ Kiều cùng nhau tới bệnh viện tâm thần.



Bệnh viện toạ lạc gần một khu rừng tĩnh lặng ngoài ngoại ô, xung quanh là cậy cối tươi tốt, không khí thoáng mát. Vì xây dựng lâu rồi, nên không còn đẹp như xưa, trên tường còn có dây thường xuân bám vào.



Từ ngoài nhìn vào, không ai ngờ rằng một công trình đặt tại một nơi thủy tú như vầy lại là một bệnh viện tâm thần.



Kiều Uất Lệ đã vào viện một thời gian, theo lời của bác sĩ thì trạng thái của cô ta rất kém, lúc tỉnh lúc điên. Khi tỉnh thì còn đỡ, khi nổi điên rất hung hăng, phía bệnh viện hết cách đành phải xếp cho cô ta ở riêng một phòng, cách ly cô ta với những bệnh nhân khác.



Lúc gặp lại Kiều Uất Lệ, Kiều Sanh sắp không nhận ra cô ta.



Cô gái trước mắt tóc rối tung, mặt mày tiều tụy, ánh mắt vô hồn, bộ quần áo bệnh nhận rộng thùng thình khoác trên một cơ thể gầy còm, gầy tới đáng sợ.



“Uất Lệ, bọn em tới thăm chị nè!” Kiều Thục Lệ nói khẽ.



Nãy giờ luôn ngây ra, nghe tiếng nói, Kiều Uất Lệ ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng bắt đầu có tiêu cự. Cô ta nhìn bọn họ một lượt, sau đó dừng trên người Kiều Sanh.



“Mày đã trở về?” Kiều Uất Lệ hỏi.



“Đã lâu không gặp, bà chị đáng kính của tôi!” Kiều Sanh mỉa mai.



“Ai cho mày về?” Kiều Uất Lệ kích động, vươn tay, run rẩy chỉ vào y, quát to: “Jam đã hứa với tao là sẽ chính tay giết mày!”



“Ngại quá! Jam đã làm chị thất vọng rồi!” Kiều Sanh lạnh lùng nói.



Y còn chưa hỏi gì, Kiều Uất Lệ đã khai hết toàn bộ. Đưa y tới tay Jam là cô ta, trước đây thông đồng với Alex cũng là cô ta. Thật ra Kiều Sanh luôn nghi ngờ nội gián trong Kiều gia là Kiều Tử Việt, không ngờ lại chính là Kiều Uất Lệ.



Kiều Uất Lệ kích động tới không nói được thành lời, cô ta nghẹn đến đỏ mặt, vất vả lắm mới bình tĩnh lại một chút, giờ lại có dấu hiệu lên cơn.



Kiều Thục Lệ ở cạnh an ủi cô ta: “Đừng kích động, Uất Lệ, bọn em sẽ không làm hại chị đâu!”



“Nói bậy!” Kiều Uất Lệ đẩy tay cô ra, trừng Kiều Sanh bằng ánh mắt oán hận: “Bọn mày đã thông đồng với nhau đưa tao vào chỗ quỷ quái này, giờ còn muốn tới đây hại tao! Tao không có bệnh, mau thả tao ra ngoài!”



Kiều Uất Lệ hét to, tinh thần không ổn định, nói xong thì nhào về phía Kiều Sanh.



Kiều Tử Việt ở gần cô ta nhất vội vàng giữ lại.
Kiều Thục Lệ cảm giác bên mặt mình đau đớn, cô la to một tiếng, vội vàng che mắt lại.



Những lúc phát điên, Kiều Uất Lệ rất hung hãn, nhưng dường như đội ngũ bác sĩ, y tá đã sớm quen với tình huống này, họ không nói năng gì, đi tới cột cô ta lên giường, không thể nhúc nhích, lại còn nhét vải vào miệng: Đây là để phòng ngừa cô ta cắn trúng lưỡi.



Tuy bị trói không thể nhúc nhích, nhưng Kiều Uất Lệ vẫn giãy giụa điên cuồng, miệng còn lẩm nhẩm gì đó, vừa đáng sợ lại vừa đáng thương.



Kiều Tử Việt và Kiều Thục Lệ đứng một bên nhìn cảnh này.



Kiều Tử Việt vẫn bình thản, nhưng Kiều Thục Lệ thì đau lòng, quay mặt đi.



Giải quyết xong chuyện của Kiều Uất Lệ, hai người cùng các bác sĩ, y tá rời khỏi phòng bệnh. Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình đã đứng chờ ở cửa lâu rồi.



Ngoài phòng bệnh, bốn người đều im lặng.



Cuối cùng Kiều Thục Lệ lên tiếng trước: “Chờ khi nào chị Uất Lệ tỉnh táo một chút, em sẽ đón chị ấy đi!”



Kiều Tử Việt lắc đầu: “Chị ta đã không còn là người của Kiều gia!”



“Em biết!” Kiều Thục Lệ cười khổ: “Chị Uất Lệ làm như thế, nếu ba còn sống, chắc chắn ba sẽ chính tay đánh chết chị, ở dưới suối vàng ba có biết cũng sẽ không tha thứ cho chị!” Nói tới đó, cô quay qua: “Nhưng dù sao thì chị ấy cũng là chị của em, từ nhỏ tới lớn chị ấy luôn chăm sóc giúp đỡ em, cũng rất tốt với em… Em không đành để chị ấy ở đây chịu tra tấn!” Nói xong, mắt cô ửng đỏ.



“Vậy mà khi đó em còn…” Kiều Tử Việt định nói, rồi lại thôi.



Kiều Thục Lệ biết anh ta muốn nói gì, đáp khẽ: “Em chưa bao giờ hối hận chuyện mình đã tố giác chị Uất Lệ, trước đây chị ấy từng làm rất nhiều chuyện sai trái, em cũng không hề hỏi tới, nhưng lần này chị ấy đã làm quá rồi. Tập đoàn Kiều thị là tâm huyết cả đời của ba, vậy mà chị Uất Lệ lại vì một tên không đáng mà muốn phá hủy nó, em tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!”



Giọng của cô thật thản nhiên, nhưng lại rất mạnh mẽ, có vài phần giống Kiều Mạc Nhiên, nhưng lại dịu dàng hơn.



Kiều Tử Việt kinh ngạc nhìn cô, nhưng không nói gì.



Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình đều im lặng.



Đây là lần đầu tiên bọn họ thật sự nhìn rõ đứa em gái út mà họ chưa bao giờ chú ý tới.



Tuy đều là đời kế tiếp của Kiều Mạc Nhiên, nhưng người con gái này không bao giờ thể hiện bản thân, còn có chút bất bình thường. Mọi người đều nghĩ cô ấy chỉ là một thiên kim tiểu thư yếu đuối, cho tới hiện tại, bản lĩnh thật của cô ấy mới hiện ra.



Thật bất ngờ, thật mạnh mẽ.