Dạ Vương
Chương 117 :
Ngày đăng: 14:39 18/04/20
Chuyện Kiều Sanh về được giấu kín, không cho nhiều người biết. Trước đó Kiều Mộ Đình cũng đã làm việc với giới truyền thông, không có một tờ báo nào dám đưa tin, hơn nữa chuyện Kiều Sanh mất tích cũng đã đổi thành y ra nước ngoài du lịch.
Kiều Sanh không hề tới công ty, với tình huống hiện giờ của y không thích hợp xuất hiện nơi công cộng. Cơn nghiện của y ngày càng nặng, không biết sẽ lên cơn lúc nào, đừng nói tới chuyện khống chế.
Kiều Sanh quyết định cai nghiện.
Chẳng qua thuốc mà y nghiện không giống thuốc phiện bình thường, muốn tự cai nghiện không dựa vào hỗ trợ bên ngoài là không thể nào, nếu cưỡng chế cai sẽ tạo thành hậu quả khôn lường. Ngay từ đầu Jam đã định hủy hoại y, cho nên đều trộn thuốc phiện vào thức ăn, nước uống. Tuy nhiên, nếu gã không làm vậy, có lẽ Kiều Sanh đã bị hành hạ chết từ lâu rồi.
Kiều Mộ Đình mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng tới, nhưng ai cũng bó tay, bọn họ bắt đầu thấy nản lòng.
Cuối cùng là Alex nghĩ ra cách giải quyết.
Trước đây Alex từng là bố già Mafia, luôn dính dáng tới thuốc phiện, cho nên cũng hiểu biết chút ít về lĩnh vực này. Gã sai thuộc hạ cũ của mình điều tra xuất xứ của loại thuốc phiện này, sau đó tìm gặp người đã điều chế ra nó, hay nói chính xác là nhóm nghiên cứu ra nó.
Trụ sở của nhóm nghiên cứu đặt tại Mỹ, Alex và Kiều Mộ Đình hợp tác cho người ‘mời’ họ về.
Tuy không còn là trùm Mafia ngày nào, nhưng danh tiếng và sức ảnh hưởng của Alex vẫn rất khó lay chuyển. Kiều Mộ Đình lại nổi tiếng là nhà cung ứng vũ khí ở Bắc Mỹ, dù không có thế lực thật sự, nhưng quan hệ rộng lớn, thường tới lui với không ít đầu lĩnh xã hội đen.
Cho nên, tuy là bị ép tới Trung Quốc, nhưng không ai trong nhóm nghiên cứu dám tỏ vẻ bất mãn.
Trong nhóm đa số là người phương tây tóc vàng mắt xanh, cũng có một vài người phương đông, nhưng họ đều nói tiếng Anh, rõ ràng là đã bị đồng hóa.
Kiều Mộ Đình nói rõ mục đích với bọn họ.
Biết mình bị bắt tới đây là để giúp người ta cai nghiện, không nguy hiểm tới tính mạng, bọn họ đều thở phào một hơi.
Trưởng nhóm là một người trung niên có diện mạo trung bình tên Bob, ông ta làm nghề này rất nhiều năm, nghiên cứu ra hơn mười loại thuốc phiện mới. Loại mà Jam cho Kiều Sanh dùng là thành quả xuất sắc nhất của ông ta. Chẳng qua vì là thuốc mới nên ngay cả bản thân ông ta cũng không biết cách cai hẳn.
Bob đã nói rõ điều này, nhưng dĩ nhiên là Kiều Mộ Đình và Alex sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy. Họ giam lỏng cả nhóm, trước lúc Kiều Sanh cai nghiện hoàn toàn, không ai được đi khỏi, hạn định trong vòng ba tháng nếu không cai hẳn, sẽ giết hết cả nhóm.
Đây là lệnh giết chết, dù rất bất mãn, nhưng vì giữ mạng, cả nhóm không thể không bắt đầu nghĩ cách.
…
Vì không thể cưỡng chế cai hẳn, sau mấy ngày ngưng thuốc, Kiều Sanh phải tiêm thứ thuốc phiện ấy một lần.
Giọng hơi yếu vang lên bên tai, hiển nhiên là đang mỉa mai.
Kiều Tử Việt giật mình.
Không biết Kiều Sanh đã tỉnh lại từ khi nào.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đang giễu cợt của y, Kiều Tử Việt cảm giác tai mình nóng lên, lúng túng không biết nên làm gì.
“Thừa lúc người ta ngủ say leo lên giường, còn nói mấy câu tởm lợm đó, thì ra Kiều đại thiếu gia nổi tiếng xưa nay lại là một tên biến thái như vậy!” Dây thanh quản bị tổn thương nên giọng y có chút khàn khàn nhưng vẫn rất êm tai, dĩ nhiên giọng điệu của y lại chưa bao giờ khiến người ta dễ chịu.
Kiều Tử Việt im lặng.
Kiều Sanh rất mệt, mấy ngày qua bị cơn nghiện tra tấn, y chưa bao giờ ngủ được ngon giấc. Khó khăn lắm mới chợp mắt được một lát thì lại bị tên khốn nạn Kiều Tử Việt đánh thức, y đang bực gần chết, nhưng giờ với tình trạng sức khỏe của y, ngay cả sức để nổi giận cũng không có. Y không muốn nhiều lời, lạnh lùng nói: “Buông ra!”
Kiều Tử Việt do dự, sau đó không biết lấy đâu ra dũng khí, chống cự: “Không được!”
“Không được?” Kiều Sanh nhíu mày.
“Tôi sợ cậu lại lên cơn nghiện tự làm tổn thương chính mình!” Anh ta tìm cớ.
“Chẳng lẽ bị anh ôm sẽ an toàn?” Kiều Sanh mỉa mai, “Tôi đã nhớ lại hết những chuyện anh đã làm với tôi trước đây rồi!”
Kiều Tử Việt im lặng một hồi, sau đó nói: “Trước đây là trước đây, sau này tôi sẽ không làm vậy với cậu nữa!”
Anh ta nói rất chân thành, nhưng Kiều Sanh lại không đón nhận: “Chó sao bỏ được thói ăn phân?”
Câu nói vô tình của Kiều Sanh khiến Kiều Tử Việt khổ sở, nhưng anh ta vẫn nhẹ giọng khẩn cầu: “A Sanh, dù cậu không tin cũng xin cậu cho tôi một cơ hội thể hiện, tôi thật sự thay đổi rồi!”
Kiều Sanh cười lạnh: “Thay đổi? Anh có thể thay đổi tới mức nào? Là giống như hiện giờ chưa được sự cho phép đã trèo lên giường tôi, còn ôm tôi mãi không chịu buông ra?”
Kiều Tử Việt cụp mắt: “Bởi vì sau này sẽ không còn cơ hội nữa…”
Giọng anh ta rất bình tĩnh nhưng có chút đáng thương.