Dạ Vương

Chương 119 :

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


Quấn quít với nhau tới hơn nửa đêm, cả hai đều cạn kiệt tinh lực, cuối cùng ôm nhau ngủ say.



Sáng hôm sau, Kiều Sanh tỉnh giấc.



Là bị đói đánh thức.



Trong bụng rỗng tuếch, Kiều Sanh nhíu mày.



Lâu rồi y mới có cảm giác đói, có lẽ vì việc cai nghiện ngày càng có hiệu quả. Trước đây đều là y tự ép mình phải ăn gì đó, nếu ăn không vào thì tiêm thuốc dinh dưỡng.



Sự thay đổi này khiến y thấy phấn khởi.



Kiều Tử Việt còn chưa dậy, tay phải của anh ta vẫn để bên eo y. Kiều Sanh ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của anh ta, nửa bên mặt còn lại đang vùi trong gối.



Đột nhiên Kiều Sanh cảm thấy thật ra trông anh ta cũng đẹp trai lắm, có thể dùng hai chữ tinh tế hình dung.



Có lẽ là thật sự rất đói, bụng Kiều Sanh đột nhiên kêu lên một tiếng xấu hổ.



Kiều Sanh lấy lại tinh thần.



Lúc này Kiều Tử Việt cũng đã tỉnh giấc.



Có lẽ là ngủ chưa đủ giấc, ánh mắt anh ta còn mơ màng, anh ta nhìn chằm chằm Kiều Sanh một hồi mới hiểu đó tiếng gì.



“Đói sao?” Kiều Tử Việt khẽ cười.



Kiều Sanh giãy khỏi ngực anh ta, lạnh lùng gật đầu: “Ừ!”



Cái vẻ vờ như không có gì của Kiều Sanh khiến Kiều Tử Việt cảm thấy đáng yêu vô cùng, anh ta thật muốn trêu y một chút, nhưng chỉ vừa nghĩ tới cá tính của y, anh ta lập tức ngừng cái suy nghĩ đó lại ngay.



Anh ta không muốn chọc giận Kiều Sanh, dù sao người chịu thiệt cũng là anh ta thôi.



“Để anh bảo người hầu mang chút gì đó lên cho em!”



Kiều Sanh lại nói: “Tắm trước rồi tính!”



Kiều Tử Việt lặng đi một chút, sau đó lập tức phản ứng lại.



Tối qua hai người làm rất kịch liệt, làm xong ngay cả sức đi tắm cũng không có, giờ cả người còn đang dính dớp rất khó chịu.



Tinh dịch trong người Kiều Sanh còn chưa được lấy ra sạch sẽ…



Nghĩ tới đó, Kiều Tử Việt tự trách.



Nhưng may là Kiều Sanh không bị bệnh.



“Mình tắm chung đi!” Kiều Tử Việt nói.
Kiều Sanh và Kiều Tử Việt vẫn rất thản nhiên.



Về sự xuất hiện của Alex, Kiều Sanh không thấy bất ngờ chút nào. Từ sau khi về nước, gã ta luôn ở lì tại Kiều gia. Chuyện cứu Kiều Sanh phần lớn là công của gã, bởi vậy Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình không đuổi gã đi, chỉ là không ngờ gã thật là mặt dày, chẳng những gã không tự biết thân biết phận, mà còn xem mình là một phần của Kiều Sanh, sáng nào cũng mặt dày tới quấy rối y, bảo là muốn bồi dưỡng tình cảm.



Ba người nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh lùng, không ai lên tiếng.



“Chào!” Kiều Tử Việt là người phá vỡ bầu không khí xấu hổ, bắt chuyện với Alex.



“Chào!” Alex thản nhiên đáp lại một câu, sau đó khoanh tay dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn Kiều Sanh: “Đúng là có hứng thật, mới sáng sớm đã tắm uyên ương rồi!”



Tuy giọng cười cợt, nhưng lại không có tình cảm chút nào.



Kiều Sanh nhíu mày, cái vẻ ‘bắt gian tại trận’ của Alex, y không thích.



“Anh có ý kiến?” Kiều Sanh lơ đễnh nhìn Alex.



“Em nói xem!” Nhìn thái độ hời hợt của Kiều Sanh khiến Alex nheo mắt lại.



Kiều Sanh mỉm cười, châm biếm: “Đây là chuyện riêng của tôi, một người ngoài như bố già Mafia ngài đây không nên ý kiến gì nhiều!”



Trong mắt Alex thoáng hiện vẻ tàn nhẫn, gã đi tới trước bồn tắm.



Sát khí hừng hực tỏa ra từ người Alex làm Kiều Tử Việt căng thẳng, nhìn gã bằng ánh mắt cảnh giác.



Nhưng Kiều Sanh vẫn rất thản nhiên, thậm chí còn mỉa mai: “Sao vậy? Chẳng lẽ ngài bố già Mafia cũng muốn tắm chung?”



“Ý này hay lắm!” Alex cười nói.



Nghe được giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của gã, Kiều Sanh thấy khoái trá cực kỳ.



Alex từ từ cởi quần áo của mình ra, bước vào bồn tắm.



Kiều Tử Việt: “…”



Kiều Sanh cười lạnh.



Ban đầu y còn tưởng là Alex chỉ nói vậy thôi, không ngờ gã lại vào thật, hành động này thật sự rất ấu trĩ, không giống với hình tượng lạnh lùng, cao ngạo của Alex chút nào.



Alex bước vào bồn tắm khiến nước tràn ra rất nhiều, cũng may bồn rất lớn, ba người cùng ngồi bên trong cũng không quá chật.



Tựa vào thành bồn, Alex thả lỏng cơ thể, chiếm cứ không gian còn sót lại không nhiều lắm.



Lúc này, mặt Kiều Tử Việt rất khó coi, tuy anh ta biết quan hệ giữa Kiều Sanh và Alex, nhưng hành vi sỗ sàng của gã khiến anh khó chịu vô cùng.