Dạ Vương

Chương 120 :

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


Editor: Bin Bé



.



Ba người tắm chung đúng là rất khó chịu, Alex ngồi trước mặt Kiều Sanh và Kiều Tử Việt. Kiều Sanh chỉ vừa ngước mặt lên đã nhìn vào mắt gã, nụ cười như có như không của gã khiến Kiều Sanh phát bực.



Kiều Sanh vốn muốn đuổi gã đi, nhưng chỉ cần nghĩ tới cái mặt dày còn hơn tường thành của gã, y lại thôi.



Nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, dù gì thì Alex cũng không có hành động quá trớn nào.



Kiều Sanh đã hoàn toàn xem thường gã ta.



Tuy Alex không ngại, nhưng Kiều Tử Việt ở phía sau Kiều Sanh bắt đầu không kiềm lòng được.



Dù là ai, khi thấy cảnh người mình yêu đang tắm mà bị thằng khác nhìn, đều tức muốn điên.



“Nhìn đủ chưa?” Cuối cùng, người lên tiếng vẫn là Kiều Sanh.



“Đương nhiên là chưa!” Alex cong khóe môi, cười nói: “Em hấp dẫn như vậy, có nhìn thêm bao lâu tôi cũng không thấy chán!”



Kiều Sanh vẫn thờ ơ.



Mắt Kiều Tử Việt giật giật mấy cái.



Khiêu khích.



Đây tuyệt đối là khiêu khích…



Thời gian qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, từ việc Kiều Sanh mất tích cho tới tang cha, Kiều Tử Việt đã trầm ổn hơn rất nhiều, không còn cao ngạo tự phụ như trước đây, hơn nữa anh ta còn rất biết nhẫn nhịn.



Nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó.



Câu nói của Alex tuy ngụ ý là chọc ghẹo Kiều Sanh, nhưng thực tế là hoàn toàn xem thường sự tồn tại của Kiều Tử Việt.



Trong nước, Kiều Tử Việt siết chặt nắm đấm.



Dù biết người mình đối đầu chính là bố già Mafia tiền nhiệm, nhưng anh ta vẫn rất muốn đánh cho gã ta một trận.



Dằn xuống.



Phải giữ phong độ.



Kiều Tử Việt cố nén cơn giận trong lòng mình, không ngừng nhủ thầm như thế.



“Vậy à? Nhưng mà cái mặt của anh tôi đã chán từ lâu rồi!” Kiều Sanh nhìn Alex, lạnh lùng nói: “À, không, phải nói là anh chưa bao giờ lọt vào mắt tôi. Tôi nghĩ là anh nên đi thẩm mỹ lại, bằng không sự tồn tại của anh trên trái đất chỉ là làm ô nhiễm mắt nhân loại, không thì anh cũng có thể ra ngoài không gian, người ngoài hành tinh rất thích cái mặt này của anh đấy!”



Giọng Kiều Sanh ung dung tao nhã, không có bất cứ từ thô tục nhưng lại chê Alex thành không đáng một đồng.



Kiều Tử Việt rất kinh ngạc.




Alex cười khẽ: “Thấy thế nào? Tôi vừa đặt riêng nhà chế tạo ám khí làm đấy!”



Kiều Sanh lười ngó tới gã.



Alex cũng không để ý, thu cây ngân châm lại.



Kiều Tử Việt nhìn gã ta bằng ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt u ám.



Nếu không phải bị Kiều Sanh phát hiện, sợ là anh ta đã bị thứ ám khí đó đâm vào người rồi, và hiện tại người vừa mới định ám sát anh ta còn rất thản nhiên ngồi đối diện với anh ta, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.



Một người cao ngạo như Kiều Tử Việt sao chịu đựng được cảnh bị người ta xem thường như thế?



Hai bàn tay siết thành nắm đấm.



Kiều Sanh tinh mắt phát hiện ra anh ta đang nổi giận, lạnh lùng nói: “Muốn đánh thì ra ngoài, đánh chết một người đỡ một người, tốt nhất là cả hai cùng chết, đỡ làm phiền tôi. Nhưng nếu có một người chết, người kia còn sống, vậy tôi sẽ tiễn người còn sống theo người kia nốt!”



Rõ ràng là đang uy hiếp.



Kiều Tử Việt: “…”



Alex: “…”



Trong tích tắc, lửa giận trong lòng Kiều Tử Việt nguội lại, anh ta thật không cách nào nổi giận khi nghe được một câu như thế.



Anh ta cảm thấy mình đã thua Kiều Sanh triệt để rồi.



Kiều Tử Việt và Alex đều bước ra khỏi bồn, nhưng không phải ra ngoài quyết đấu mà bị Kiều Sanh đuổi đi. Tâm trạng ngâm mình của y đều bị hai người này phá hỏng hết.



Cả hai đều trần truồng bước ra khỏi bồn tắm, Kiều Tử Việt và Alex đều không nói gì. Hai người họ thản nhiên liếc nhau một cái, sau đó tự động cầm lấy khăn tắm, xoay người đi.



Nhưng chuyện vẫn chưa hết.



Hai gã chồng ghen tuông cùng mặc quần áo vào, ban đầu vốn là nước sông không phạm nước giếng, không hiểu sao lại bắt đầu xích mích.



Kiều Tử Việt ra tay trước, nện cho Alex một quyền.



Alex cũng đâu có vừa, lập tức phản đòn. Gã định dùng ghim cài tay áo, nhưng sực nhớ tới câu nói của Kiều Sanh, nên dằn lòng, chỉ đánh tay đôi với Kiều Tử Việt.



“Thân thủ không tồi!” Ra mấy đòn liên tiếp đều bị Kiều Tử Việt tránh được, Alex khen ngợi.



“Anh cũng vậy!” Kiều Tử Việt lạnh giọng đáp.



Ở bên ngoài, hai ông chồng đánh nhau ầm ĩ, Kiều Sanh còn đang ngồi trong bồn tắm hoàn toàn không quan tâm, y chỉ cần một người còn sống, lát nữa ôm y ra khỏi phòng tắm là được. (-_-! )



Vào lúc này, cửa phòng của Kiều Sanh mở ra, đứng ngoài cửa là Kiều Mộ Đình quần áo bảnh bao…