Dạ Vương

Chương 121 :

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


Editor: Bin Bé



.



Nhìn tình hình trong phòng, Kiều Mộ Đình hơi ngây ra một chút, sau đó thì nhíu mày.



Kiều Tử Việt và Alex đều quần áo xốc xếch, Kiều Tử Việt chỉ cài mấy cúc áo, lộ ra cả phần ngực còn Alex khi ngay cả áo cũng không mặc, đang ở trần.



Trong phòng lại đầy mùi hoan ái.



Kiều Mộ Đình nhìn quanh phòng một lượt, không thấy Kiều Sanh đâu.



Cửa phòng tắm thì đóng chặt, lại loáng thoáng có tiếng nước chảy, chắc là Kiều Sanh đang ở trong đó.



Bầu không khí thật quái dị.



Lúc này, có tiếng Kiều Sanh vọng ra từ phòng tắm: “Tôi tắm xong rồi!” Ý là bảo người vào hầu hạ y.



“Anh vào ngay!” Kiều Tử Việt lên tiếng trước Alex, sau đó đi vào.



Hành động quá mờ ám.



Mặt Kiều Mộ Đình trở nên u ám.



Alex không vào mà đứng tại chỗ nhìn Kiều Mộ Đình, ánh mắt như trêu chọc, cũng có thể nói là sung sướng trước nỗi đau của người khác.



Mới đó Kiều Tử Việt đã ôm Kiều Sanh ra ngoài.



Kiều Sanh như con mèo nhỏ dựa vào lòng anh ta, lười biếng, phóng túng, chỉ có nửa thân dưới là được quấn khăn, nửa thân trên toàn là vết đỏ lấm chấm, khỏi đoán cũng biết là đã xảy ra chuyện gì.



Kiều Mộ Đình nhìn hai người họ.



Lúc này Kiều Sanh mới nhìn thấy Kiều Mộ Đình, y cong khóe môi lên nói: “Chào buổi sáng!”



Lần đầu tiên Kiều Mộ Đình không trả lời y.



Kiều Sanh nhíu mày: “Sao thế?”



Thật ra thì chỉ vừa liếc một cái y đã biết là Kiều Mộ Đình đang ghen nhưng y không vạch trần. Những chuyện như vậy, dù sao sau này cũng sẽ phải trải qua, chi bằng giờ quyết định cho rõ. Y yêu Kiều Mộ Đình, nhưng y không thể chỉ yêu một người, nếu Kiều Mộ Đình không chấp nhận được, vậy chỉ có thể over.



Dù có chút tiêu cực và khó xử, nhưng đây lại là cách giải quyết duy nhất.



Kiều Mộ Đình mím môi, ánh mắt lạnh lùng.



Bầu không khí có chút xấu hổ.



Ai cũng có thể nhìn ra là Kiều Mộ Đình đang tức giận.



Kiều Tử Việt và Alex liếc nhau, ý cười trên mặt cũng dần biến mất.



Kiều Mộ Đình luôn im lặng. Kiều Sanh cụp mắt một lát, không biết đang nghĩ gì, sau đó nói với Kiều Tử Việt: “Tôi đói bụng!”
Nhưng Đỗ Nhất Sam lại trông yếu hơn ngày xưa, yếu ở đây không phải là mạnh yếu, bởi vì khi so sánh với Đằng Mộc, anh đúng là một người đàn ông mạnh mẽ, điểm này tuyệt không thể nghi ngờ. Tuy rằng anh đã bước một chân vào hàng ngũ trung nhiên, nhưng khí chất vẫn không giảm đi chút nào. Nam nhân như mỹ tửu, ở một giới hạn nào đó, càng lớn tuổi sẽ càng chín chắn, và chắc chắc rằng Đỗ Nhất Sam là loại rượu ngon nhất, một ông chú thượng hạn, khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn đè một trận.



Thì ra là thế…



Kiều Sanh nở nụ cười như đã sáng tỏ, sau đó mỉm cười với Đằng Mộc ý bảo đây đã hiểu rồi.



Về chuyện này, Đỗ Nhất Sam không phát hiện gì, anh ta luôn tùy ý như thế, cũng không biết đoán ý người khác.



Anh ta đang hào hứng khi Kiều Sanh trở về.



Ba người trò chuyện một phen.



Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc không chỉ là thầy của Kiều Sanh mà còn có quan hệ chủ và người được thuê. Quan hệ giữa Đằng Mộc và Đỗ Nhất Sam dịu lại, họ có cuộc sống mới của mình, đã mua nhà mới, xây dựng gia đình, không cần ở Kiều gia nữa. Tuy nhiên, nhà họ cũng gần nhà tổ Kiều gia, có thể thường xuyên ghé qua, còn Bạch Nhận thì lại trở về bên cạnh Kiều Sanh.







Theo thời gian, quá trình cai nghiện của Kiều Sanh ngày càng có hiệu quả rõ rệt, cuộc sống của y cũng dần trở về quỹ đạo.



Cơn nghiện của Kiều Sanh ban đầu là một ngày lên cơn mấy lần, giờ thành vài ngày mới lên cơn một lần, thời gian và cường độ cũng không còn dài như trước.



Lại qua thêm nửa tháng, đây là lần đầu tiên Kiều Sanh rời khỏi phòng mình, đi tản bộ trong vườn.



Giờ đang là giữa hè, trời trong, nắng gắt.



Đi một hồi Kiều Sanh cảm thấy có chút mệt mỏi, y ngồi xuống một chiếc ghế dài dưới bóng cây nghỉ mệt.



Trong vườn rất yên tĩnh, do trời quá nóng nên hầu hết người hầu đều vào nhà. Kiều Sanh không cảm thấy nắng, y chỉ thấy dễ chịu, giống như ánh mặt trời đã xua đi hết nhưng u ám trong người y.



Dựa lưng vào ghế, Kiều Sanh nheo mắt lại, có chút buồn ngủ.



Vào lúc này, cánh cổng ở gần đó mở ra, Kiều Sanh quay sang nhìn.



Người về là Kiều Mộ Đình.



Vừa liếc một cái Kiều Mộ Đình đã thấy được Kiều Sanh, cậu hơi dừng lại.



Kiều Sanh mỉm cười với cậu.



Kiều Mộ Đình nhìn sang chỗ khác, vờ như chưa thấy gì, lạnh lùng bước ngang qua người y.



Kiều Sanh im lặng, nhìn trời.



Không ngờ cậu ta vẫn còn giận…



Nếu là trước đây, Kiều Sanh sẽ không chút do dự dùng hết mọi phương pháp để cậu trở về cạnh y, nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, y chẳng còn quyết liệt thế nữa rồi, y thấy quá mệt mỏi.



Đành vậy, nên thuận theo tự nhiên thôi…



Kiều Sanh nghĩ thầm.