Dạ Vương

Chương 47 :

Ngày đăng: 14:38 18/04/20


.



Hai người nhìn nhau. Bề ngoài thì Kiều Sanh vẫn bình tĩnh, nhưng trên thực tế phía sau lưng y đã cứng đờ. Dù Alex không có hành động gì, nhưng chỉ với ánh mắt đó thôi cũng đủ khiến Kiều Sanh thấy khó chịu. Thật ra thì cũng không phải là y đang sợ, y đã không còn cái cảm xúc yếu đuối đó từ lâu rồi. Chẳng qua là vì đôi ngươi sâu không thấy đáy đó cứ nhìn y chằm chằm, khiến y nghĩ tới khoảng thời gian bị cầm tù trước đây. Đó là ám ảnh, không phải nói vượt qua là có thể qua được dễ dàng.



Tay phải của y luôn để trong túi, cầm chắc khẩu súng. Chỉ cần Alex có bất kì một hành động nào uy hiếp tới y, y sẽ móc súng ra bắn hắn, không chút do dự.



Khóe môi Alex hơi cong lên.



“Tôi biết là em còn chưa chết!” Hắn nói.



“Trước lúc tôi chính tay đưa anh xuống địa ngục, sao tôi có thể chết được?” Kiều Sanh cười lạnh, đáp.



“Sanh, em đã mạnh mẽ hơn rồi!”



“Cám ơn sự khen ngợi của anh!”



“Nhưng tôi lại không thích sự thay đổi của em. Em của trước đây, càng đáng yêu hơn nhiều!”



Kiều Sanh cười lạnh, không đáp.



Alex nhìn y, ánh mắt thương hại, “Tin tôi đi, Sanh, hiện giờ em không thể làm tổn thương tôi được. Cho nên, tốt hơn hết là em ngoan ngoãn đứng yên đó. Có một số việc, chơi quá rồi sẽ không có hậu!”



Kiều Sanh biết gã đang nói gì. Đôi đồng tử của y co lại, để khẩu súng đang chuẩn bị rút khỏi túi trở về vị trí cũ.



Khóe môi Alex lại chứa ý cười thâm sâu khó lường, “Như hiện giờ mới là ngoan!”



Kiều Sanh vẫn bình thản, nhưng trong mắt đã hiện sát khí. Tuy nhiên, y rất lý trí, y tự kiềm chế để bản thân không xúc động.



“Nếu em đã về nước rồi, vậy cũng nên vui vẻ ít hôm đi. Dạo này tôi bộn bề nhiều việc, không có thời gian ở với em. Chơi đủ rồi thì tự về vậy!” Dừng một chút, mắt Alex chuyển thành sâu thẳm. Gã lại nói: “Không thì chờ tôi làm xong chuyện, sẽ tự tới đón em!”



Giọng của Alex thật dịu dàng, ánh mắt nhìn Kiều Sanh cũng chứa đầy vẻ cưng chìu, dung túng. Cứ như Kiều Sanh là con thú cưng không ngoan, chạy rông bên ngoài của gã.



Kiều Sanh bị chọc giận.
Tiếng súng lắng xuống, cả hội trường yên tĩnh lại. Sau đó, trên trần nhà bỗng vang lên một tiếng kêu đau đớn.



Trúng nục tiêu.



Kiều Sanh cong khóe môi lên.



Ngay sau đó, Kiều Mộ Đình và Chris cũng nổ súng, gọn gàng giải quyết hai tên.



Tình thế nghịch chuyển, phe địch vốn đang nấp ở một nơi bí mật gần đó bị phát hiện, bắt đầu luống cuống. Vì thế, họ lại tấn công, bom nơ-tron bay loạn xạ, người sống ngày càng ít, tiếng thét cũng ngày một nhỏ hơn.



Ba người Kiều Sanh trốn rất kín, không hề lan tới bọn họ.



Lúc này, đèn trên tường bỗng sáng lên.



“Tiêu rồi, mạng điện dự trù đã khởi động!” Chris hô khẽ.



“Để xem tình hình thế nào đã!” Kiều Mộ Đình bình tĩnh nói.



Lúc này, xung quanh ngoài ba người bọn họ ra, hình như không còn người nào sống, khắp nơi tĩnh lặng tới đáng sợ. Sau khi khởi động mạch điện, phe địch cũng dừng bắn.



Kiều Sanh nói, “Đại khái thì bọn họ sắp dùng hết đạn rồi!”



“Đành liều mạng vậy!”



“Ừ!”



Song phương đều bình tĩnh. Giằng co một hồi, đối phương không chịu nổi nữa, từ miệng ống thông gió nhảy xuống, lăn vào góc tường, cạnh bàn hoặc một góc khuất nào đó.



Kiều Sanh mừng thầm, chờ một chốc. Đợi cho hai người cuối cùng nhảy xuống, y nổ súng, lại giải quyết hai tên.



Cứ như vậy, đối phương chỉ còn lại năm người. Kế tiếp, chính là một trận đánh ác liệt…