Dạ Vương

Chương 48 :

Ngày đăng: 14:38 18/04/20


.



Ba người phía Kiều Sanh mỗi người chỉ mang theo một khẩu súng, không có băng đạn. Vừa rồi, trong lúc phản kích, số đạn tiêu hao kha khá, giờ còn lại không nhiều, mà dường như phía địch cũng chỉ mang theo súng bắn tỉa. Kiều Sanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành im lặng chờ đợi.



Hai phe lại lâm vào cục diện bế tắc.



Từng phút trôi qua, xung quanh tĩnh lặng như chết, bao gồm cả mùi máu tươi thật nồng, nồng đến khiến người ta như ngạt thở.



Chừng mười mấy phút sau, kiên nhẫn của Kiều Sanh bị tiêu hao hết. Y nhíu mày, quan sát bốn phía, tìm thứ có thể phân tán sự chú ý của phe địch.



Gần chỗ y nấp có mấy bình rượu đỏ, mắt y sáng lên, cẩn thận nhặt lấy một bình. Chris và Kiều Mộ Đình hiểu được ý định của y, nháy mắt. Kiều Sanh trông thấy, lại lấy thêm hai bình, đưa cho hai người họ.



Ba người mỗi người cầm một bình, thủ thế. Kiều Sanh ra hiệu, cả ba cùng lúc ném ba bình rượu ra ngoài theo ba hướng khác nhau.



Giữa hội trường khá tối, dường như đối phương lại đang lơ là, cho nên khi bình rượu bị ném ra, bọn họ tưởng là phía Kiều Sanh chủ động công kích. Không kịp nhìn rõ, họ đã theo phản xạ có điều kiện, bóp cò.



Mấy bình rượu vừa rơi xuống đất lập tức bị đạn nả vào, phát ra âm thanh vang dội.



Vào lúc này, ba người Kiều Sanh lập tức nhảy khỏi chỗ ẩn nấp, lăn sang bên cạnh, nả súng về phía đối phương.



Lại giải quyết hai tên.



Đối phương ngơ ra, nhưng dù sao thì họ cũng đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lập tức phản ứng lại, triển khai phản kích.



Tuy nhiên, khi tác chiến ở cự ly gần, bọn họ sẽ lộ ngay yếu điểm. Có lẽ do quá tin tưởng vào khả năng của mình, bọn họ chỉ mang theo súng ngắm. Lực công kích của súng này thì không có gì để bàn cãi, nhưng nó quá cồng kềnh, lúc ngắm bắn cũng cần một khoảng thời gian nhất định. Động tác của ba người Kiều Sanh rất nhanh, lại chạy quanh những vật cản che lấp, bọn họ không cách nào bắn trúng.



Trong tình huống này, đối phương bắt đầu luống cuống, vì thế lại ném ra mấy quả đạn chớp.



Ba người Kiều Sanh đã sớm đề phòng, trước lúc đạn chớp nổ tung, họ đã kịp nấp vào khu vực an toàn.



Sau đó, ánh sáng trắng toát tràn ngập hội trường.




“Dĩ nhiên rồi!” Kiều Mộ Đình nở một nụ cười đầy thâm ý.



“Tới đòi món nợ cứu mạng lần trước?”



Kiều Mộ Đình cười mà không đáp.



Kiều Sanh nhíu mày, đưa ly rượu tới bên miệng, ngửa cổ, tao nhã nhấp một ngụm.



Ở góc độ của Kiều Mộ Đình nhìn sang, đường cong từ chiếc cổ của y tuyệt đẹp. Hầu kết theo động tác nuốt xuống mà phập phồng, trong vô hình như đang trêu đùa tâm trí cậu.



Đôi mắt Kiều Mộ Đình u ám hẳn, cậu đóng cửa lại, đi tới trước mặt Kiều Sanh.



Kiều Sanh ngẩng đầu, nhìn cậu ta một cái, ngón tay thuôn dài khẽ vuốt ve thành ly thủy tinh.



Tầm mắt của Kiều Mộ Đình đang chạy khắp người y…



Do vừa mới tắm xong, Kiều Sanh chỉ mặc một chiếc áo tắm mỏng manh, dây lưng buột hờ, vạt áo mở rộng, hơn phân nửa đồi ngực đều lộ ra ngoài. Xương quai xanh mê người, giọt nước chưa lau khô trượt từ cổ xuống, lăn dài trên cơ bụng mềm dẻo, chạy thẳng tới nơi vạt áo khéo lại. Da y vẫn tái nhợt như trước, nhưng đa phần nó lại giống như gốm sứ, xinh đẹp cực kỳ.



“Cậu muốn gì?” Kiều Sanh lười biếng mở miệng.



“Tôi muốn anh!” Kiều Mộ Đình nói thẳng. Hiện giờ, trong đôi mắt lạnh lùng của cậu ta đã hiện lên ngọn lửa bốc cháy hừng hực.



Nhìn đùi phải tùy ý gác lên cửa sổ của Kiều Sanh, cả chân phải đều lộ ngoài, thon dài mà hoàn mỹ, cho đến cả nơi quan trọng bị chiếc áo tắm che lại. Kiều Mộ Đình không kìm lòng được, vươn tay chạm vào. Da đùi hơi lạnh, rắn chắc mà mềm dẻo, vì chưa lau khô nước mà càng trở nên bóng loáng…



Kiều Mộ Đình nheo mắt lại…



Kiều Sanh ngửa đầu, xúc động của Kiều Mộ Đình y đều thấy rõ. Y cong khóe môi lên, nở nụ cười đầy hàm ý.



“Được!” Qua một lúc lâu, y mới miễn cưỡng đáp một từ.