Dạ Vương

Chương 65 :

Ngày đăng: 14:38 18/04/20


.



Mấy ngày sau đó, trời đổ mưa đêm.



Kiều Sanh vẫn đi ngủ sớm như mọi khi. Do công ty có việc, Kiều Mộ Đình còn ở lại tăng ca.



Cơn mưa to bất ngờ khiến nhiệt độ cả thành phố Y giảm xuống nhiều, Kiều Sanh không mở điều hòa, tới nửa đêm y bị cái lạnh làm tỉnh giấc.



Kiều Sanh mơ mơ màng màng bật điều hòa lên.



Y ấn điều khiển nhưng điều hòa lại không chút động tĩnh gì, đèn cũng không mở sáng.



Mất điện? Kiều Sanh nhíu mày, tỉnh táo hoàn toàn.



Có ánh sáng từ ngoài hành lang theo khe cửa rọi vào.



Không có mất điện.



Nhưng mà…



Kiều Sanh lập tức ngồi dậy, gởi tin nhắn cho Kiều Mộ Đình. Kiều thị cách bệnh viện rất gần, chỉ vài phút thôi là đã có thể chạy tới.



Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, nặng nề nhưng chậm chạp, từ xa đến gần.



Kiều Sanh lạnh lùng nheo mắt lại.



Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?



Khá lắm!



Chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, Kiều Sanh chui vào trong chăn, lấy khẩu súng Desert Eagle dưới gối ra, đạn đã lên nòng sẵn sàng.



Nín thở, Kiều Sanh lắng nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài.



Kiều Sanh nắm chặt khẩu Desert Eagle trong tay, đôi đồng tử vì quá hưng phấn mà co lại.



Cửa mở ra, sau đó đóng lại.



Người nọ đi tới cạnh giường bệnh.



Lách cách, âm thanh thật giòn vang lên, đó là tiếng lên đạn…



Sau đó, chiếc chăn trùm kín đầu Kiều Sanh bị giở ra. Vào lúc ấy, Kiều Sanh cũng đã giơ khẩu súng trong tay lên, nã hai phát về phía bóng đen đó. Dường như đối phương không ngờ được Kiều Sanh đã tỉnh, ngây ra một chút, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng né tránh. Phát súng thứ nhất may mắn tránh khỏi, nhưng phát súng thứ hai thì không may mắn như thế, viên đạn đã ghim vào vai trái gã ta.



Nghe được tiếng rên của người nọ, Kiều Sanh lạnh lùng cong khóe môi lên.



“Cuối cùng thì mày cũng xuất hiện?”



“Mày đã tỉnh?” Đối phương che mặt, từ giọng điệu có thể nhận ra được vẻ bất ngờ của gã.
Kiều Mộ Đình chĩa súng vào Khai Thang Thủ, Khai Thang Thủ chĩa súng vào Kiều Sanh, hai bên đang ở trong trạng thái giằng co.



Mắt Khai Thang Thủ lộ ra tia hung tàn, ánh mắt cũng ngày càng lạnh.



Lúc này trông Kiều Sanh lại rất thoải mái, y khoanh tay tựa vào đầu giường, trông rất lười biếng.



Đám người hỗn loạn ở cửa bị cảnh sát sơ tán, một cảnh sát trẻ tuổi đứng ở cửa cầm loa lặp đi lặp lại lời thoại ngàn năm không có chút tác dụng nào, “Mau bỏ vũ khí xuống, anh đã bị bao vây!”



Khai Thang Thủ nhìn mấy tay cảnh sát ấy bằng ánh mắt khinh thường, “Muốn bắt tao? Không có cửa đâu, cho dù tao có chết cũng phải kéo nó theo chôn cùng!”



Dứt lời, gã ta từ từ đi tới trước mặt Kiều Sanh, nắm áo y, kéo y vào ngực mình, đồng thời họng súng cũng chỉa vào thái dương y.



Kiều Sanh không hề giãy dụa.



Kiều Mộ Đình cũng không nổ súng. Cậu sợ làm tổn thương Kiều Sanh.



Kéo Kiều Sanh xuống giường, Khai Thang Thủ ôm y, từ từ di chuyển tới cửa.



Đám cảnh sát không thể không dẹp đường ra.



“Cậu ta vẫn còn bị thương, anh không thể đưa cậu ta đi được!” Một bác sĩ hơi gầy, mặt mày xấu xí, mang mắt kính cản trước mặt Khai Thang Thủ, giọng anh ta sợ hãi, hai chân cũng đang run lên.



“Đúng là cũng có chút trách nhiệm, nhưng tiếc là quá hèn nhát, cút ngay! Nếu không tao sẽ cho nó một súng chết tươi!” Khai Thang Thủ khó chịu, ngay cả ánh mắt nhìn người nọ cũng đầy vẻ xem thường. Vị bác sĩ tội nghiệp ấy bị hù tới mặt mày trắng bệch, hai chân như nhũn ra, ngồi bẹp dưới đất.



Lúc đi ngang qua người bác sĩ nọ, Khai Thang Thủ như sực nhớ tới chuyện gì đó, đá anh ta một cái, quát: “Mày có biết lái xe không?”



“Biết!” Bác sĩ nọ run rẩy đáp, thiếu điều muốn tè ra quần.



“Tốt lắm!” Khai Thang Thủ gật đầu, xoay người nói với đám cảnh sát đang theo sát phía sau mình, “Tao cần một chiếc xe!”



“Trong bệnh viện chỉ có xe cứu thương!” Một y tá cẩn thận đáp.



“Xe cứu thương cũng được!” Nói xong, Khai Thang Thủ lại đá cho vị bác sĩ nọ một đá, ra lệnh: “Mày lái xe!”



Vị bác sĩ ấy hoảng sợ, lắc đầu nguầy nguậy, Khai Thang Thủ lạnh lùng liếc anh ta một cái, thế là anh chàng tội nghiệp ấy bị dọa tới run lên, đành phải bất đắc dĩ mà gật đầu.



Khai Thang Thủ kéo Kiều Sanh lên xe cứu thương.



Kiều Sanh cau mày, không nói lời nào, sắc mặt cũng hơi tái.



Vết thương vừa bắt đầu khép miệng lại vì động tác thô bạo của Khai Thang Thủ mà vỡ ra.



Rất đau.



Trong mắt Kiều Sanh đầy vẻ lo lắng.



Xe cứu thương chạy ra khỏi bệnh viện, lao thật nhanh về phía ngoại thành vắng người…