Dạ Vương

Chương 66 :

Ngày đăng: 14:38 18/04/20


.



Chiếc xe cứu thương cứ lao nhanh vun vút, xung quanh ngày càng ít xe qua lại.



Cũng sắp đi ra ngoại thành rồi.



Khai Thang Thủ kéo túi trùm đầu ra, từ kính chiếu hậu, Kiều Sanh liếc gã ta một cái. Không ngờ Khai Thang Thủ lại trẻ tới vậy, trông cũng chạc tuổi Liên Mặc Sinh, thậm chí còn nhỏ hơn. Gã ta có gương mặt Châu Á, ngũ quan rất bình thường, không có chỗ nào là xuất sắc, nhưng nhìn tổng thể lại có cảm giác không nói thành lời, khiến người ta khó quên. Bên má trái của gã có một vết sẹo sâu mấy centimet, kéo dài tới cằm khiến gã ta nhìn có chút hung hãn.



Kiều Sanh rất bất ngờ, nếu chỉ nghe giọng, y còn tưởng rằng đó là một gã trung niên.



Khai Thang Thủ dự định cho xe chạy tới ngoại thành rồi giết Kiều Sanh và tên bác sĩ yếu đuối để trốn, nhưng chạy được một đoạn thì xe cứu thương bị trục trặc, phải dừng xe lại.



Khai Thang Thủ bảo vị bác sĩ nọ xuống kiểm tra.



Giờ mới hơn nửa đêm, ở ngoại thành không có đèn đường, trên xe cũng không có thứ gì chiếu sáng, vừa xuống xe cũng chỉ còn mỗi cái đèn xe, vốn không thể nào kiểm tra được.



Anh bác sĩ lo sợ, giải bày tình huống với Khai Thang Thủ.



Khai Thang Thủ ra lệnh cho anh ta tiếp tục nghĩ cách.



Đây rõ ràng là ép buộc, vị bác sĩ nọ bất đắc dĩ đành phải đứng ở ngoài xe.



Khai Thang Thủ nhìn đồng hồ, ngày càng mất kiên nhẫn. Giờ nơi bọn họ dừng lại cách nội thành không bao xa, nếu có người đuổi theo phía sau, vậy gã ta sẽ không chống chọi lại nổi.



Nhưng nếu cứ chờ đợi thế này, e là càng nguy hiểm, cho nên Khai Thang Thủ quyết định ra tay trước.



Gã quay đầu lại nhìn Kiều Sanh, súng trên tay gã luôn dí vào trán y, nhưng trông y lại rất thản nhiên, không hề hoảng sợ khi bị uy hiếp, bình tĩnh tới mức khiến người ta phải nghi ngờ.



Chẳng lẽ thằng này không sợ súng sẽ cóp cò sao?



Càng nghĩ Khai Thang Thủ càng thấy lạ, gã cảm thấy mình không nên do dự nữa, vì thế từ từ bóp cò.



“Định giết con tin à?” Kiều Sanh thản nhiên nói.



“…”



Khai Thang Thủ buông ngón tay ra.



Gã nheo mắt lại: “Mày không sợ?”



Kiều Sanh nhíu mày: “Sao tao phải sợ?”



“Tao đang định giết mày!”



“Mày không thể!”



“Chẳng lẽ mày còn cho là những kẻ đó sẽ tới cứu mày? Nên nói mày là quá ngu hay là quá ngây thơ?” Câu trả lời chắc chắn của Kiều Sanh khiến Khai Thang Thủ cảm thấy kinh ngạc.



“Đều không phải!” Kiều Sanh thản nhiên nói.



Khai Thang Thủ nhíu mày: “Ý mày là sao?”



Kiều Sanh chỉ cười, không đáp.
Khai Thang Thủ nãy giờ bị bỏ quên nghe bọn họ nói chuyện, cuối cùng cũng hiểu ra.



Đây là cái bẫy do bọn họ thiết kế.



Ngay từ đầu, gã đã bị lừa…



Khai Thang Thủ cảm thấy nhục nhã vô cùng. Trước giờ khi nhận nhiệm vụ gã chưa bao giờ thất thủ, nay bại trên tay một phú gia công tử như Kiều Sanh, gã không cam lòng.



Súng vẫn còn trên tay gã, nhưng cổ tay gã đã bị bẻ lệch sang bên.



Gã muốn bóp cò, nhưng ngón tay lại không cách nào cử động.



Không biết cái gã bác sĩ giả Đằng Mộc đó đã tiêm vào người gã thứ gì, khiến cả người gã mất đi tri giác…



Kiều Sanh đi tới trước mặt Khai Thang Thủ, từ trên cao nhìn xuống, cười giễu: “Tao đã nói rồi, mày không thể giết tao. Mạng của tao chỉ thuộc về tao, ngoài tao ra, không ai có thể giết được tao!”



Khai Thang Thủ trừng y.



Kiều Sanh cúi người, cướp lấy khẩu súng trên tay gã, chỉ vào người gã, “Mày đã ám sát tao năm lần, giờ tao sẽ trả lại cho mày toàn bộ!”



Kiều Sanh bóp cò, phát súng thứ nhất bắn vào tay phải Khang Thang Thủ.



“Đây là lần tại tiệc sinh nhật Trịnh Thắng!”



Phát súng thứ hai, bắn vào tay trái.



“Đây là vụ nổ bom!”



Phát súng thứ ba, chân trái.



“Đây là lần mày phá xe tao, còn cài bom!”



Phát súng thứ tư, đùi phải.



“Đây là lần mày bắn lén tao tại bệnh viện!”



Phát súng thứ năm, trên ngực.



“Đây là cảm ơn đêm nay mày đã tới tìm tao!”



Khai Thang Thủ không cảm thấy đau đớn, nhưng trước mắt gã ngày càng mơ hồ.



Súng chỉ còn một viên đạn cuối cùng, Kiều Sanh nhắm ngay ấn đường kẻ đang hấp hối, “Còn viên đạn này là tao tặng thêm cho mày, xuống Địa ngục đi, thằng tội nghiệp!”



Nói xong, y bóp cò.



Hình ảnh Khai Thang Thủ nhìn thấy cuối cùng khi còn sống trên cõi đời này là ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Kiều Sanh.



Bắn hết đạn, Kiều Sanh ném khẩu súng qua một bên, đứng dậy. Trong bóng đêm, gương mặt y tuấn mỹ như thiên thần trong thần thoại phương Tây, nhưng nụ cười lãnh khốc của y lại giống như Satan nơi địa ngục sâu thẳm.