Dạ Vương

Chương 90 :

Ngày đăng: 14:38 18/04/20


.



Lấy khăn lau hết màu xăm và vết máu trên lưng Kiều Sanh, Alex vuốt ve hình xăm mình vừa hoàn thành.



“Đẹp thật…”



Trong mắt Kiều Sanh thoáng hiện vẻ chán ghét.



“Em muốn xem không?” Alex cười hỏi.



“Không!” Kiều Sanh lạnh lùng đáp.



“Tiếc là không thể theo em rồi!”



Alex xuống giường, lấy máy chụp hình trong ngăn tủ ra, chụp mấy tấm rồi đưa tới trước mặt Kiều Sanh.



Nhìn hình xăm trên lưng mình qua mấy tấm ảnh, mắt Kiều Sanh lạnh đi.



Tay nghề của Alex phải nói là rất tốt, con chim ưng vô cùng sống động. Là nét vẽ, hay cách phối màu đều rất hoàn hảo, người chưa từng học qua hội họa sẽ không thể nào làm được như thế này.



Kiều Sanh mỉa mai: “Không ngờ mày lại có cả năng khiếu nghệ thuật nữa chứ!”



“Đương nhiên!” Alex cười nói: “Thủ lĩnh Mafia chỉ là một trong những thân phận của tôi thôi, một thân phận khác chính là họa sĩ. Đàn ông Italy đều có tế bào nghệ thuật trong người!”



Kiều Sanh nhìn hình xăm hoàn mỹ không tỳ vết ấy, hẳn là Alex rất hài lòng với tác phẩm của mình.



Alex không kìm lòng được mà hôn lên lưng Kiều Sanh.



Đầu lưỡi mềm mại chạy dọc sống lưng y, nóng ấm và ẩm ướt làm những vết thương đau xót.



Alex cứ liếm như thế, liếm mãi cho tới vùng cấm…



Alex hôn ở phía sau…



Hành động của Alex làm Kiều Sanh hơi nhíu mày.



Cứ thế, chẳng bao lâu sau, gã lại nổi lên dục vọng, đặt Kiều Sanh dưới thân.



Sau đó, lại là một lần xâm phạm như vũ bão.



Cả người Kiều Sanh đẫm mồ hôi, thấm vào vết thương phía sau y.



Rất đau.



Chút sắc hồng hào trên mặt Kiều Sanh cũng dần biến mất, Alex không hề thương tiếc, vẫn tiếp tục xâm phạm y, cho tới khi gã hoàn toàn thỏa mãn.




Alex không chịu buông tay, còn thuận thế ôm eo y.



“Hay là để tôi ôm em?”



“Không cần!” Kiều Sanh đáp.



Thời gian qua y luôn luôn ở trên giường, hai chân ít khi chạm đất, y sắp quên mất mình phải đi như thế nào…



Thấy Kiều Sanh từ chối, Alex lập tức ôm y lên.



Kiều Sanh càng không muốn, gã lại càng phải làm. Gã muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Kiều Sanh, dù chưa thành công lần nào.



“Mỹ nhân của tôi ơi!” Alex hôn khẽ lên trán Kiều Sanh một cái, cười nói: “Chúng ta tới vũ hội đi, nó được tổ chức dành riêng cho em đấy!”



Kiều Sanh ủ rũ hạ mi, lười đáp.



Alex ôm Kiều Sanh ra khỏi phòng, đây là lần đầu tiên y ra khỏi phòng Alex sau hai tháng.



Ngoài hành lang có thể nghe loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc.



Trong đại sảnh, vũ hội đang tiến hành. Mọi thứ đều được trang trí hoa lệ, đèn đuốc sáng trưng, trên bàn đầy rượu và thức ăn ngon, khách khứa tới dự đều ăn mặc sang trọng, nói cười với nhau, có một số đang khiêu vũ theo nhạc. Một vài thuộc hạ của Alex được phân công làm người phục vụ, đi qua đi lại giữa đám đông.



Đúng là một cảnh tượng náo nhiệt nhưng không kém phần tao nhã, rất có đẳng cấp.



Nhưng Kiều Sanh lại không có chút hứng thú nào.



Alex ôm Kiều Sanh, bước từng bước một xuống cầu thang.



Gã đi rất chậm. Cách xuất hiện phô trương như thế muốn người ta không chú ý cũng khó. Cho nên, dần dần, toàn bộ ánh mắt đều dừng lại trên người bọn họ.



Nhất là Kiều Sanh.



Alex chọn cho y một bộ dạ hội trắng thuần, bó sát vào người, mặc vào rất đẹp. Nhìn y rất hờ hững, cứ như con mãnh thú không hề phòng bị, cả người tản ra hơi thở lười biếng, làm người ta phải lóa mắt.



Đặc biệt, y còn có một gương mặt hoàn mỹ như trang giấy trắng.



Hai người bước vào đại sảnh.



Đám đông dõi theo hai người họ, đa phần là kinh diễm, nhưng dường như lại không mấy để ý chuyện người Alex ôm là nam. Nhìn cảnh đó, thiếu chút nữa Kiều Sanh nghĩ rằng mình đang ở một thế giới khác. Dù biết người Châu Âu rất tiến bộ, nhưng cũng không thoáng tới mức có biểu hiện thế này với hai gã đồng tính? Những ánh mắt hâm mộ dạt dào này khiến Kiều Sanh nổi da gà.



Xem ra mấy người này diễn thật tròn vai…



Kiều Sanh thầm nghĩ.