Dạ Vương

Chương 91 :

Ngày đăng: 14:38 18/04/20


.



Bầu không khí buổi dạ hội khá tốt, đại đa số khách dự đều là tiểu thư công tử trẻ tuổi, nhìn ngôn hành cử chỉ của bọn họ thì hẳn đều là người thuộc giới thượng lưu.



Alex không ôm Kiều sanh nữa, sau khi tới đại sảnh gã đặt y xuống.



Kiều Sanh hơi dựa vào bàn, tay cầm một ly rượu đỏ.



Alex luôn ngồi cạnh y, gã từ chối lời mời khiêu vũ của các nàng. Theo lý thuyết, như vậy là không lịch sự vậy mà những tiểu thư bị từ chối đó lại không giận còn vui vẻ rời đi nơi khác, chẳng qua ánh mắt họ liếc Kiều Sanh rất có thâm ý.



Kiều sanh liếc bọn họ một cái, ánh mắt đầy ý cười.



“Không lẽ mày định canh chừng tao mãi sao?” Kiều Sanh nhìn Alex, tựa tiếu phi tiếu.



Alex cong khóe môi: “Không phải canh, mà đêm nay bạn nhảy của tôi chỉ có mình em thôi!”



Kiều Sanh mỉa mai: “Thật là quá vinh hạnh cho tao nhỉ?”



Alex đáp: “Bởi vì em không có chọn lựa nào khác.”



Uống sạch chút rượu cuối cùng trong ly, Kiều Sanh không buông ly xuống mà lại rót thêm rượu.



Alex nắm lấy tay y.



Kiều Sanh nhìn gã, ý hỏi gã muốn làm gì.



Alex kéo tay y lại, nói khẽ: “Uống rượu nhiều có hại cho sức khỏe!”



Câu nói ấy khiến Kiều Sanh bất ngờ, bật cười: “Sợ là túng dục lại càng hại sức khỏe hơn đấy!”



Alex mỉm cười, ánh mắt nhìn y cũng thật dịu dàng: “Đó là hai chuyện khác nhau, đừng gộp chung như thế!”



Kiều Sanh cười khinh bỉ.



Kiều Sanh không thích bầu không khí êm ả này lắm, ở đây lâu, y bắt đầu thấy chán. Alex thấy thế, nắm lấy tay y, kéo y vào trong chỗ khiêu vũ.



Đột nhiên tiếng nhạc rơi chậm lại, từ một khúc giao hưởng từ từ chuyển sang một giai điệu ngọt ngào, trầm lắng.



Alex và Kiều Sanh vừa bước vào đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.



Mấy đôi khác đang khiêu vũ tản ra, nhường chỗ.



Alex ôm eo y, bắt đầu dìu y theo điệu nhạc.
Tư thế cao ngạo ấy khiến Alex cảm thấy rất… gợi đòn.



Vừa định nổi nóng, chợt có một cô nàng xinh đẹp đi tới, nở nụ cười quyến rũ: “Alex, có thể nhảy với tôi một bản không?”



Alex định từ chối, nhưng lại thấy bản mặt thờ ơ của Kiều Sanh, gã bực bội, đồng ý ngay: “Được!”



Hai người dắt tay nhau đi vào trong.



Kiều Sanh cũng không thèm liếc bọn họ một cái.



“Đã lâu không gặp, Kiều Sanh!” Một giọng nam vang lên bên cạnh.



Kiều Sanh quay qua, vừa nhìn thấy người đó, đôi đồng tử chợt co lại.



Đối phương là một người đàn ông Italy, cao gầy, gương mặt khá thu hút, bởi vì nó không đẹp, mà rất lạ.



Đúng vậy, là lạ.



Thật ra ngũ quan của gã cũng chẳng phải đặc biệt gì, nhưng khi tụ lại cùng nhau lại có chút kỳ dị, không xấu nhưng dung tục.



Kiều Sanh sẽ không bao giờ quên khuôn mặt đó.



Gã ta chính là người đã bắn y một phát đạn, cũng chính là người ném y xuống biển…



“Mày còn sống?”



“Cậu chưa chết!”



Hai người thốt ra cùng lúc.



Của Kiều Sanh là câu hỏi, y không ngờ gã còn chưa chết. Lúc trước gã ám sát y, với năng lực của Alex vậy mà không điều tra ra được.



Xem ra Alex chỉ mạnh bề ngoài mà thôi.



Kiều Sanh nghĩ.



Thay vì kinh ngạc như Kiều Sanh, gã ta bình tĩnh hơn, có lẽ gã đã sớm biết chuyện Kiều Sanh còn sống.



Gã nhìn Kiều Sanh đánh giá: “Không ngờ cậu vẫn còn sống, xem ra cậu không yếu đuối như vẻ ngoài của mình chút nào!”



Kiều Sanh nhíu mày, dịu dàng nói: “Mày tới gần tao thế, chẳng lẽ mày không sợ Alex sẽ xử mày à?”