Dạ Vương

Chương 92 :

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


Gã cười khẽ: “Sao Alex lại xử tôi?”



Kiều Sanh đổi giọng, cười bảo: “Chỉ cần tôi nhắc chuyện dạo trước anh bạn đây đã ám sát tôi, chẳng lẽ anh cho rằng Alex sẽ tha cho anh?”



Gã nhìn y: “Cậu đã thay đổi!”



Kiều Sanh cười: “Nghe những câu này riết, tai tôi sắp chai cả rồi!”



“Bởi vì cậu đúng là đã thay đổi rất nhiều. Từ lúc cậu xuất hiện, tôi luôn theo dõi cậu, cậu bây giờ thật khiến tôi cảm thấy rất kinh ngạc!” Gã nói một mạch, rồi nhìn y một phen, híp mắt, nói: “Ha ha, nếu lúc đó cậu giống như bây giờ, tôi tuyệt đối sẽ không muốn giết cậu!”



Kiều Sanh nhíu mày: “Đừng nói là anh đang tỏ tình với tôi đấy!”



“Chẳng lẽ không được sao?” Gã cong khóe môi, giọng mờ ám: “Vưu vật như cậu đây, có ai nỡ làm tổn thương? Chẳng trách Alex lại giam giữ cậu như vậy. Gã ta từng có không ít đồ chơi, nhưng chơi chán sẽ vứt ngay, nói đơn giản là dùng để tiết dục, duy chỉ có cậu là người đầu tiên mà gã xem trọng đấy!”



Kiều Sanh cười lạnh.



Gã nọ thấy Kiều Sanh không vui liền chuyển đề tài: “Cảm giác bị giam cầm khó chịu lắm phải không?”



“Liên quan gì anh?”



“Đương nhiên là liên quan rồi, mỹ nhân của tôi!” Giọng gã ngả ngớn, ánh mắt chòng chọc nhìn y.



Kiều Sanh mỉm cười, nhìn gã: “Có tin là tôi cho anh xuống địa ngục ngay bây giờ không?”



“Cậu sẽ không làm vậy đâu!”



“Hử? Sao anh tự tin thế?”



“Không phải tự tin mà là tôi khẳng định một trăm phần trăm!” Gã nói: “Chưa nói hiện tại cậu không phải đối thủ của tôi, nếu giết tôi, cậu cũng vẫn bị Alex giam cầm, chẳng lẽ cậu muốn làm tính nô của gã ta cả đời?”



Lời gã nói đầy ám chỉ.



Kiều Sanh không nói gì, y đang suy ngẫm lời gã.



Kiều Sanh cong khóe môi: “Chi bằng chúng là làm một cuộc giao dịch?”



“Rất sẵn lòng!” Gã nhìn y bằng ánh mắt tán thưởng, gật đầu, cười nói: “Tôi biết thế nào cậu cũng đồng ý mà!”



Bọn họ không nói rõ giao dịch là gì, nhưng cả hai đều biết, họ đã giao hẹn với nhau.







Alex vẫn đang khiêu vũ tuy nhiên sự chú ý của gã lại luôn đặt trên người Kiều Sanh.



Gã vừa đi chưa bao lâu, không ngờ Kiều Sanh lại đi dụ dỗ thằng khác…
Alex rất buồn bực.



Dù biết Kiều Sanh nói vậy là cố tình khích mình, những gã vẫn bực.



Gã ủ rũ phát hiện mình chẳng những không thuần phục được con ngựa hoang đó, ngược lại còn khiến y ngày càng hung hãn…



Qua một hồi sau Alex mới cười lạnh: “Kim thêu? Tay súng tốc hành? Lá gan của em đúng là không nhỏ!”



“Thẹn quá hóa giận à? Tao chỉ nói thật mà thôi!”



Alex cười nham hiểm: “Xem ra em còn chưa rút được kinh nghiệm từ những bài học trước nhỉ. Tôi sẽ khiến em phải khóc lóc xin tôi tha cho em!”



Kiều Sanh cười mỉa: “Lời kịch của mày không thể mới mẻ hơn được à?”



Alex: “…”



Gã phát hiện vũ hội tối nay chính là một sai lầm… Gã vốn muốn để Kiều Sanh dịu đi một chút, không ngờ lại tạo thành hiệu quả trái ngược.



Vũ hội vừa mới bắt đầu không bao lâu, Alex đã mất vui, định tuyên bố chấm dứt.



Vừa muốn lên tiếng, bị Kiều Sanh cắt ngang.



“Alex!”



“Thế nào? Muốn xin tha? Giờ em có năn nỉ cũng quá muộn rồi!” Alex tựa tiếu phi tiếu nói.



Kiều Sanh lười biếng ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây!”



Alex nheo mắt lại: “Em đang ra lệnh cho tôi?”



Kiều Sanh chỉ mỉm cười.



Alex cười lạnh: “Em ngày càng quá đáng rồi đấy!”



“Lại đây!” Kiều Sanh lặp lại.



“Rốt cuộc thì em muốn làm gì?” Alex nhìn Kiều Sanh bằng ánh mắt nghi hoặc.



Nụ cười trên mặt Kiều Sanh chứa vô vàn mị lực, rõ ràng là nhìn thì rất lười biếng, nhưng sao lại hấp dẫn tới thế.



Thật quyến rũ…



Tim Alex run lên.