Đặc Chủng Dong Binh
Chương 15 : Chiến đấu kịch liệt
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Vừa rồi Phù Sơn Minh dùng toàn lực, lại đâm vào miệng vết thương cũ, Tống Phong chỉ cần cử động cánh tay trái một chút là bả vai liền đau, xem như báo hỏng một nửa. Ca-nô vẫn duy trì tốc độ nhanh như cũ, chỉ trong chốc lát đã tiếp cận du thuyền, phía trên tối đen, chỉ có khoang điều khiển còn chút ánh sáng mỏng manh, hiển nhiên bọn người kia đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
Tiêu Minh Hiên và Tống Phong đã quen nhìn trong bóng tối, nương theo ánh sáng mờ ảo trên thuyền có thể nhìn thấy vài bóng người, Tiêu Minh Hiên cầm súng: “Tôi có thể thấy được năm người, còn cậu?”
Tống Phong híp mắt: “Năm.”
“Vậy ba tên bên trái để tôi, hai tên bên phải cho cậu, còn lại cứ tùy cơ ứng biến.”
Tống Phong đáp một tiếng, chăm chú nhìn phía trước. Trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, đám người phía sau muốn cứu Phù Sơn Minh, chắc phải còn lâu mới có thể đuổi theo, đám người trên du thuyền vẫn chưa rõ vị trí của bọn họ, khu vực biển này rất rộng, bây giờ lại là buổi tối, muốn chạy trốn là chuyện không khó, nhưng tên phản bội còn ở trên thuyền, đây chính là thời cơ tốt nhất để giết hắn, bỏ qua lần này không biết còn có lần sau hay không.
Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, bọn người trên thuyền đã nghe được tiếng của ca-nô, vì thế bắt đầu chuẩn bị tấn công. Tiêu Minh Hiên hít một hơi: “Ra tay!” Vừa dứt lời hai người đồng loạt bóp cò súng, tiếng súng trong bóng đêm nghe cực kì rõ ràng, viên đạn bắn khỏi nòng súng xẹt ra một chút ánh lửa rồi biến mất. Sau mấy phát súng, Tiêu Minh Hiên đã xử lí xong hai tên, Tống Phong giết được một tên làm bị thương một tên, bắp chân của hắn bị đạn lạc sướt qua, nhưng may là vẫn còn cử động được. Tống Phong ngồi xổm xuống, khen: “Ông chủ, kĩ thuật bắn súng không tệ nha.”
Trải qua trận chiến vừa rồi, đám người trên thuyền không dám tùy tiện ló đầu ra, chỉ có thể vừa trốn vừa bắn lung tung xuống mặt biển. Tiêu Minh Hiên điều khiển ca nô, tiến thẳng về phía du thuyền: “Đây không phải là lúc nói chuyện này.”
Tống Phong ngồi xổm xuống một chút, nghe tiếng viên đạn bắn vào nước: “Anh cứ để tôi nói đi, lỡ mai mốt không còn cơ hội nói thì sao?”
“Đừng nói xui, ngoại trừ tên phản bội và tên bị thương ban nãy, bọn chúng chỉ còn hai kẻ có thể động, dễ đối phó.”
Trong bóng đêm mông lung, khoảng cách không tới 20 mét, người trên du thuyền đã bắt đầu nhìn thấy bọn họ, độ chính xác khi bắn súng chuẩn hơn trước nhiều. Tống Phong đứng ở phía trước, đùi và cánh tay đều bị đạn lạc làm trầy da, liên tục rên vài tiếng, hắn vừa núp vừa oán giận: “Sao lúc trước anh lại nhặt súng lục?”
“Bởi vì không còn cái nào khác.” Tiêu Minh Hiên thản nhiên trả lời, dùng súng bắn tỉa bắn trúng tay của một tên, súng trên tay tên đó rơi xuống, thân thể giật giật trượt ra khỏi chỗ ẩn nấp. Tống Phong nhìn thấy rõ ràng, giơ súng lên bắn một phát vào đầu đối phương, bên kia nhanh chóng trở nên im lặng. Tống Phong ném khẩu súng đi: “Hết đạn rồi.”
“Tôi còn ba phát.” Tiêu Minh Hiên ước lượng súng trong tay, bây giờ vị trí cả hai bên đã ngang hàng với nhau, hắn nhìn chằm chằm phía trên, “Trừ tên phản bội còn một người nữa, cậu tìm xem có chỗ nào leo lên không, sau đó chúng ta…” Tiêu Minh Hiên còn chưa nói hết câu, đồng tử đột nhiên co rụt lại, tay trái điều khiển ca-nô tông thẳng vào du thuyền, tiếp theo lao lên trước ôm Tống Phong nhảy xuống biển.
“Nếu không thì thế nào? Cả đời người có thể sống bao lâu? Đương nhiên phải làm những chuyện mình thích, đợi đến khi trăm tuổi nhắm mắt lại sẽ không cảm thấy tiếc nuối.”
“Cậu không sợ chết nửa đường à?”
Tống Phong chậc một tiếng: “Anh không thấy tôi đang cố gắng làm cho mình không chết sao.”
Tiêu Minh Hiên im lặng lắng nghe, câu có câu không nói chuyện phiếm với Tống Phong, đêm tối lạnh lẽo không còn khó chịu đựng như trước nữa. Mấy tiếng sau, mặt trời mọc một lần nữa, ánh nắng rực rỡ chiếu khắp nơi, bắt đầu một vòng tra tấn mới. Tống Phong liếm liếm đôi môi khô nứt: “Anh nói xem, nhiệt độ cao bao nhiêu?”
Môi của Tiêu Minh Hiên đã trắng bệch, hắn khàn khàn nói: “Nơi này là xích đạo, cậu cứ nói đi?”
“Tôi không muốn chết, sao không thấy chiếc thuyền nào hết vậy? Cho dù có phải lên giường với tên bệnh thần kinh cũng được.”
“Nếu bị hắn bắt chúng ta sẽ sống không bằng chết,” Tiêu Minh Hiên thở hổn hển, cổ họng đau rát, “Đừng nói chuyện nữa, giữ sức đi… Thuyền?”
Tống Phong híp mắt nhìn sang bên kia: “Là du thuyền tư nhân, xem phương hướng là từ…” Hắn dừng lại, tâm tình trở nên phức tạp. Tiêu Minh Hiên nói tiếp: “Từ Alor Setar…”
Hai người đã không còn sức chạy trốn, chỉ có thể mở to mắt nhìn chiếc thuyền kia tới gần. Tống Phong ngẩng đầu lên, trên boong thuyền có một người đang đứng, diện mạo anh tuấn, đang lẳng lặng nhìn hắn: “Tôi mới không gặp cậu một ngày, sao cậu lại biến mình thành như vậy?”
Tống Phong lập tức rớt nước mắt: “Ông chủ cũ…”
Thiệu Tu Kiệt phân phó thuộc hạ đưa bọn họ lên, sau đó đi sang bên cạnh nghe điện thoại, ừ một tiếng rồi quay đầu lại nhìn Tống Phong: “Phù Sơn Minh tới rồi.”