Đặc Chủng Dong Binh
Chương 16 : Hoạn nạn
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Thiệu Tu Kiệt không rõ ràng chuyện từ đầu đến cuối cho lắm, nhưng Thiệu gia có mạng lưới tình báo riêng của mình, vì thế hắn cũng biết chuyện tối qua tòa nhà của Phù Sơn Minh bị người đột nhập, bản thân Phù Sơn Minh bị bắt, sau đó còn bị thương phải nhập viện. Đối với chuyện lần này, Thiệu Tu Kiệt cảm thấy hơi ngoài ý muốn, hắn có cảm giác có gì đó không đúng, vội vàng bảo thuộc hạ điều tra cặn kẽ, cuối cùng xác nhận người nọ là Tống Phong.
Quan hệ thuê mướn của hắn và Tống Phong đã kết thúc, theo lí mà nói, chuyện này không hề liên quan đến hắn, nhưng Tống Phong vừa mới liều chết cứu hắn, mặc dù đó là trách nhiệm của lính đánh thuê, nhưng khi biết tin người nọ gặp chuyện không may, hắn vẫn cảm thấy mình không thể mặc kệ được.
Nghe nói tối qua Phù Sơn Minh xuất hiện ở bến tàu tư nhân, Thiệu Tu Kiệt liền phái người tới đây lục soát từ sáng sớm. Có lẽ do khoảng thời gian trước ở chung với Tống Phong rất vui vẻ, Thiệu Tu Kiệt cảm thấy có chút lo sợ, nếu không tìm thấy Tống Phong, hắn có thể tự an ủi rằng Tống Phong đã chạy thoát, nhưng nếu tìm thấy. . . . . . Hắn sợ mình sẽ tìm được một cỗ thi thể, vì thế bây giờ nhìn thấy Tống Phong không có chuyện gì, Thiệu Tu Kiệt mới thật sự thả lỏng.
Tống Phong ngồi trên boong thuyền, cầm li nước uống vài ngụm: “Phù Sơn Minh tới đâu rồi?”
“Hắn không để ý đến lời khuyên của bác sĩ, đòi xuất viện cho bằng được, có lẽ sẽ lập tức đến đây.” Thiệu Tu Kiệt đáp, sau đó liếc mắt nhìn Tiêu Thành. Tối qua Tống Phong đã mạo hiểm đi cứu người này, nếu bây giờ mình ném người này cho Phù Sơn Minh, Tống Phong nhất định sẽ phản đối.
Tống Phong liếc Thiệu Tu Kiệt một cái: “Có súng không? Có lựu đạn không?” Tống Phong không ngốc, Thiệu Tu Kiệt vừa mới thượng vị, chân vẫn chưa đứng vững, lúc này không nên chọc Phù Sơn Minh, nhưng bây giờ có bỏ chạy cũng vô dụng, chắc chắn Phù Sơn Minh đã nhận được tin tức Thiệu Tu Kiệt ra biển, nhất định Thiệu Tu Kiệt cũng hiểu điều này, hắn sẽ không chống đối thẳng mặt với Phù Sơn Minh vì mình và Tiêu Minh Hiên, tương lai như thế nào vẫn còn rất khó nói.
Thiệu Tu Kiệt không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sau khi hộ tống hắn về, cậu sẽ đi đâu?”
“Về công ty, có gì không?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi vậy thôi, tôi không thể ở lâu, hai người phải đi rồi. Tôi tin tưởng năng lực của cậu, nhất định cậu sẽ không sao.” Sau khi nói xong, Thiệu Tu Kiệt nghiêng đầu ra lệnh cho thuộc hạ, thuộc hạ nghe lệnh đi làm, phía sau nhanh chóng truyền đến vài tiếng động, giống như thứ gì đó được đặt xuống nước. Tống Phong đứng dậy nhìn xuống lan can, sau đó nhào qua: “Anh đúng là người tốt. . .”
Thiệu Tu Kiệt lùi về phía sau nửa bước: “Lát nữa tôi phải đối phó với Phù Sơn Minh, cậu đừng cọ lên người tôi.”
Tống Phong thu móng vuốt lại: “Ông chủ cũ, sau này nếu có cơ hội nhận ủy thác của anh, tôi sẽ giảm giá cho anh.”
Thiệu Tu Kiệt không thích xưng hô này cho lắm, hắn định bảo Tống Phong bỏ chữ “cũ” đi, nhưng nghĩ lại đây đúng là sự thật, vì vậy đành phải gật đầu: “Cậu đừng quên đấy.”
Tống Phong còn chưa kịp trả lời, chợt nghe một giọng nói vang lên từ khoang thuyền: “Tôi có phần không?”
Tống Phong lập tức thay đổi thái độ, nụ cười càng lúc càng sâu, trong cặp mắt xinh đẹp tràn đầy ý phong lưu: “Người đẹp như Liễu tiểu thư đây, lúc nào tôi cũng sẵn sàng giảm giá.” Tống Phong không coi ai ra gì nói chuyện say sưa với cô nàng, chọc cô nàng cười không ngừng.
Tiêu Minh Hiên cảm thấy vô cùng nhức đầu, người này. . . . Vẫn chưa thoát hiểm mà dám tán tỉnh bà xã Thiệu Tu Kiệt trước mặt người ta, đúng là vô sỉ ngoài sức tưởng tượng. Mọi người trên thuyền trợn mắt nhìn Thiệu Tu Kiệt, Thiệu Tu Kiệt đã quen với chuyện này, hắn bình tĩnh hỏi: “Có muốn đưa người đẹp đi cùng không?”
Lúc này Tống Phong mới chịu ngừng, vội vàng sáp đến bên cạnh Tiêu Minh Hiên: “Không được, bây giờ tôi phải chạy nạn, mang theo vướng chân vướng tay lắm.”
Tiêu Minh Hiên ừ một tiếng, gia đình hắn quản lí rất nghiêm, con đường tương lai đã được trải sẵn, nhưng Tống gia thì hoàn toàn ngược lại, Tống tư lệnh thả cháu trai muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không can thiệp, hai người thật sự không gặp nhau nhiều, nhưng bây giờ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, sau này gặp mặt có lẽ sẽ khác, ít nhất Tiêu Minh Hiên tin là như thế.
Tống Phong suy nghĩ một chút, thêm vào một câu: “Chắc là do anh quá tẻ nhạt.”
“. . . . . .”
Phù Sơn Minh lục tung khu vực biển hai lần, chuyến về tìm được Thiệu Tu Kiệt, hắn mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt như ma cà rồng, nhưng miệng vẫn nở nụ cười, trông càng thêm nguy hiểm: “Thiệu tiên sinh thật hăng hái.”
“Tiểu Song nói muốn ra biển chơi một chút, tôi mới đưa cô ấy ra đây thư giãn, còn Phù tiên sinh thì sao?”
“Đang tìm hai người,” Phù Sơn Minh quan sát đối phương, “Không biết hôm nay Thiệu tiên sinh có nhìn thấy người yêu tin đồn của mình không?”
“Hôm qua cậu ta đã đi rồi, hôm nay không thấy, có gì không?”
“Tối qua cậu ta xông vào nhà của tôi bắn tôi một phát, sau đó bị tôi kéo ra biển, đến nay vẫn không rõ tung tích.”
Thiệu Tu Kiệt kinh ngạc: “Phù tiên sinh không nhìn lầm chứ?”
“Không.”
Thiệu Tu Kiệt im lặng trong chốc lát: “Thật ra cậu ta chỉ là lính đánh thuê mà tôi thuê, tối qua đã đi rồi, tôi không hề biết gì về chuyện này, vả lại tôi cũng không có lí do gì gây sự với Phù tiên sinh. . . .”
“Tôi không có nghi ngờ Thiệu tiên sinh,” Phù Sơn Minh cắt ngang, “Nếu Thiệu tiên sinh không ngại, tôi muốn lục soát con thuyền này, được không?”
Thiệu Tu Kiệt nhìn hắn, sau đó ngồi xuống ghế: “Nếu Phù tiên sinh không yên tâm thì cứ làm đi.”
Phù Sơn Minh không có hành động ngay lập tức, mặc dù hắn được xem là bậc tiền bối, nhưng lục soát như vậy chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt Thiệu gia, hơn nữa nếu Thiệu Tu Kiệt chịu cho hắn lục soát, khả năng hai người kia ở trên thuyền không lớn.
“Tôi tin tưởng Thiệu tiên sinh.” Phù Sơn Minh trở về thuyền của mình, ra lệnh cho thuộc hạ lái đi, lạnh lùng nói: “Phái người theo dõi Thiệu gia, phái thêm hai đội khác, một đội lục soát hướng bắc, bao gồm đường ven biển, đội còn lại lục soát đường cái ở hướng Nam Bắc, lát về kiểm tra màn hình giám sát, phát hình của bọn chúng sang Thái Lan và Myanmar.” Hắn híp mắt, vẻ mặt vặn vẹo, “Tao không tin bọn chúng có thể chạy thoát.”