Đặc Chủng Dong Binh

Chương 20 : Dài lâu

Ngày đăng: 11:02 18/04/20


Tống Phong không có đến bệnh viện, thuộc hạ của Tống Triết là bác sĩ thiên tài, thực lực cũng đủ áp đảo người chuyên nghiệp trong các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, vì thế Tống Phong được đưa về biệt thự Tống gia, nằm trên giường lớn đã lâu không ngủ, ôm chó cưng đã lâu không gặp, cả hai run rẩy tội nghiệp sống dưới sự độc hại của Tống Triết.



Tiêu Minh Hiên và quân trưởng nói chuyện mặt đối mặt gần hai giờ đồng hồ, cuối cùng quân trưởng thở dài một hơi, đành phải thỏa hiệp: “Con thắng rồi, ba ngày sau bắt đầu, trung đoàn trưởng bên kia có chút giao tình với bố, tạm thời cho một người vào cũng không thành vấn đề.”



Tiêu Minh Hiên đứng dậy, nghiêm túc hành lễ, sau đó xoay người đi ra ngoài. Hắn chuẩn bị đơn giản vài thứ, ba ngày sau cùng vài người ngồi máy bay đáp xuống một nơi rừng núi hoang vu. Những người ở đây đều là tinh anh trong bộ đội, không ai biết mục đích thật sự của cuộc huấn luyện, chỉ có Tiêu Minh Hiên là rõ ràng nhất. Đối với binh lính bình thường mà nói, bộ đội đặc chủng là sự tồn tại bí ẩn mà cường đại, được xem là không có gì không làm được, nội dung huấn luyện có thể tóm gọn trong ba chữ vô nhân đạo, bây giờ hắn phải đối mặt với tất cả.



Tiêu Minh Hiên đứng trước cổng lớn trại huấn luyện, quay đầu nhìn lại, ở đằng xa, núi rừng cây xanh trùng điệp kéo dài không dứt, ngay cả Bắc Kinh ở hướng nào hắn cũng không biết. Tiêu Minh Hiên hít một hơi, xoay người kiên định bước vào trong. Bọn họ được dẫn vào một doanh trại dựng tạm, mỗi người được sắp xếp một cái giường và một bảng số, từ nay về sau không còn tên không còn quân hàm chỉ có số hiệu. Tiêu Minh Hiên cúi đầu nhìn, số 29.



Tống Phong nằm trên giường vuốt ve con chó: “Cục cưng, mày nói xem anh hai có chịu buông tha tao không.”



“Gâu!”



Tống Phong rơi lệ đầy mặt: “Mày cũng biết anh hai sẽ chỉnh chết tao đúng không…”



“Gâu!”



Cửa phòng “két” một tiếng mở ra, Tống Triết mỉm cười bước vào, cục cưng lập tức nhảy xuống giường rúc vào trong góc, đưa hai móng vuốt mập mạp ôm lấy đầu, cố gắng làm bộ như mình không tồn tại. Tống Triết liếc mắt nhìn, ôn hòa nói: “Không hổ là chó nuôi từ nhỏ, tính cách y hệt em.”



“…” Tống Phong im lặng chui đầu ra khỏi chăn.



Rạng sáng bốn giờ, một tiếng động đinh tai nhức óc tập hợp khẩn cấp vang lên trên không trung, Tiêu Minh Hiên lập tức mở mắt ra, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, lưng mang ba lô hai mươi kí nhanh chóng chạy ra ngoài đứng nghiêm, huấn luyện viên liếc mắt nhìn thời gian: “Nếu một tuần sau mà tốc độ tập hợp trễ hơn một phút thì thu dọn đồ đạc cút cho tôi,” Huấn luyện viên không thèm nhìn vẻ mặt của mọi người, bước lên xe việt dã, ra lệnh: “Đuổi kịp.”



*Xe việt dã tương tự thế này.



Tài xế nổ máy, nghênh ngang rời đi, cả đám người im lặng nửa giây, sau đó đồng loạt chạy theo. Tiêu Minh Hiên ngẩng đầu lên nhìn, đường trên núi quanh co, ít nhất cũng hơn mười lăm kilomet, hắn điều chỉnh hô hấp, khống chế nhịp độ của mình, chạy hòa vào đội ngũ. Tuy phải làm trùm thuốc phiện hai năm nhưng hắn vẫn duy trì thói quen chạy bộ sáng sớm, bây giờ xem ra đã phát huy tác dụng, nhưng cho dù là vậy, dưới tình huống phải vác theo hai mươi kí phụ trọng, lúc chạy đến đích Tiêu Minh Hiên cũng thiếu chút nữa bể phổi, thậm chí có cảm giác chỉ cần lên tiếng sẽ ói luôn cả dạ dày ra ngoài.




Tống Phong nghẹn ngào: “… Đau.”



Tống Triết gật đầu: “Điều này chứng tỏ em vẫn chưa khỏe hẳn,” sau đó ra lệnh cho thuộc hạ, “Đưa nó lên lầu nghỉ ngơi đi.”



“Rõ.”



Tống Phong bị ba bốn người kéo về phòng, nhất thời ác hướng đảm biên sinh*: “Em có nhu cầu sinh lí, anh tưởng ai cũng thích sạch sẽ lạnh lùng vô cảm như anh chắc?!”



*ý chỉ một người khi tức giận quá mức thì có thể làm ra chuyện mà bình thường họ không dám làm.



Tống Triết vẫn cười, tiếc hận nói: “Anh chỉ định giam em thêm nửa tháng sẽ thả em đi.”



Tống Phong im lặng tiêu hóa một giây, sau đó nhào qua, anh hai thích sạch sẽ, hắn không thể ôm đùi, chỉ có thể vừa khóc vừa nói: “Anh hai em sai rồi em biết thật sai rồi, anh tha thứ cho em đi đừng giam em nữa…”



Tiêu Minh Hiên thuận lợi vượt qua cuộc tuyển chọn, bắt đầu nhận huấn luyện nghiêm khắc hơn. Hắn được yêu cầu phải đánh trúng mục tiêu cách 200 mét trên xe hơi đang chạy với tốc độ 50 km/h, đứng ngoài 30 mét ném lựu đạn vào cửa kính xe, có khi ban đêm phải nhảy dù xuống nước, cõng trang bị nặng nề bơi lên bờ, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, nước sông lạnh thấu xương chạm đến vết thương vẫn chưa lành hẳn, đau như bị đâm kim xát muối.



Sau này Tiêu Minh Hiên bị nhốt vào một căn phòng không có cửa sổ, bên trong có một cái bồn cầu kiểu nhà tù, ngoài ra không có cái giường nào, tất cả mọi việc đều làm ở trong này. Bốn phía rất yên tĩnh, châm rơi có thể nghe, lúc đầu Tiêu Minh Hiên còn bình tĩnh ngồi, sau đó hắn cảm thấy hơi buồn chán, hắn gõ gõ vài cái, cuối cùng lại tiếp tục im lặng. Thời gian dần dần trở nên mơ hồ, Tiêu Minh Hiên thậm chí không rõ bây giờ ăn điểm tâm hay cơm trưa, hắn cảm thấy mình bị nhốt thật lâu, trên thực tế mỗi lần ngủ chỉ ngủ được mấy phút đồng hồ, đương nhiên hắn cũng không rõ ràng lắm, cuối cùng hắn thật sự cảm thấy chịu hết nổi, ôm đầu gối ngồi ở một góc, bắt đầu nghĩ tới Tống Phong.



Tuy rằng bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng Tiêu Minh Hiên vẫn không rõ cảm giác của mình dành cho đối phương. Với hắn mà nói, Tống Phong là sự tồn tại đặc biệt nhất, bỏ qua nhiệm vụ ở Myanmmar, tổng cộng người nọ đã cứu hắn hai lần, lần đầu với một tư thái vô cùng mạnh mẽ, lần còn lại thì ngã xuống trước mặt hắn.



Mạng của hắn là do Tống Phong phục tùng mệnh lệnh liều mạng đến cứu, Tiêu Minh Hiên nghĩ cả đời này mình cũng không thể đá Tống Phong khỏi trí nhớ, Tống Phong giống như đã hợp thành một thể, thở chung một nhịp với hắn.



Hoà với máu, gắn với thịt.