Đặc Chủng Dong Binh
Chương 21 : Được và mất
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Tống Phong bị bắt dưỡng thương một tháng, rốt cuộc cũng thoát khỏi sự độc hại của Tống Triết, hắn sung sướng lái xe đến Quốc An, ngồi trước bàn làm việc của Vương Nhất Trung, vui vẻ thảo luận vấn đề tiền bạc với ông ta, tiếc là không đòi được đồng nào, nguyên nhân là do Tiêu Minh Hiên chỉ nộp báo cáo, không hề đề cập đến vấn đề này.
Tống Phong nổi giận, yêu cầu Vương Nhất Trung gọi điện thoại hỏi, Vương Nhất Trung bình tĩnh nói không biết số, bản thân Tống Phong cũng không biết số điện thoại của người kia. Tống Phong không nói gì trừng Vương Nhất Trung một lúc lâu, sau đó thở hồng hộc lái xe đến doanh trại, hỏi ra mới biết Tiêu Minh Hiên đã bị điều đi rồi, hỏi tiếp thì chỉ nhận được hai chữ: bí mật. Tống Phong nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ dù sao lễ mừng năm mới người này cũng phải về, đến lúc đó tính sau.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tống Phong chạy đi chơi bời, hắn lái xe vòng quanh Tứ Cửu thành (Bắc Kinh), tự hỏi chỗ nào chơi vui nhất, ai ngờ trong lúc đó ông chủ công ty lại gọi tới sáu cuộc điện thoại. Tống Phong cảm thấy nếu hôm nay mình không bắt máy, ông ta nhất định sẽ gọi tiếp, vì vậy đành phải bắt máy: “Lại có công việc à? Để tôi chơi vài ngày đi.”
“Cậu đã chơi nửa tháng rồi, chưa đủ sao?”
Tống Phong khóc không ra nước mắt, nửa tháng trước hắn tưởng mình có thể đi ra, ai ngờ vì một câu mà bị nhốt thêm nửa tháng, hắn thương lượng: “Một ngày thôi.”
“Không được,” Ông chủ nổi giận, “Người ta đã đợi cậu nửa tháng rồi, người đó ra giá rất cao, hôm nay cậu phải trở về, không kì kèo nữa!”
Tống Phong giằng co một lúc lâu, cuối cùng đành phải nghe lời chạy về công ty, hắn bước vào văn phòng ông chủ, muốn xem thử ai mà kiên nhẫn thế, tiếp theo trượt xuống khung cửa, nức nở nói: “Cho tôi con đường sống được không…”
Một người đàn ông bảnh bao ngồi trên sô pha, tóc dài nhuộm thành màu vàng, hắn nhìn Tống Phong: “Tao cảm thấy sau khi chết mày nhất định không muốn nhìn thấy tao, vì vậy tao mới sai người sang Thái Lan đưa thi thể của mày về chôn trong sân, mỗi ngày nhìn mày một cái cho mày gớm chết, ai ngờ bọn chúng lại nói không có thi thể, chậc, điều này thật khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn,” Hắn chậm rãi đi tới, “Sau đó tao sực nhớ tên cảnh sát mà tao bắt là người Thái, rất có thể bọn chúng đã giúp bọn mày, sự thật chứng minh tao đã đoán đúng.”
Tống Phong run rẩy lui về phía sau.
“Tao thấy mày có vẻ giống lính đánh thuê, lại nghe nói Thiệu Tu Kiệt tìm được mày ở Mỹ, cho nên tao mới lật công ty PMC này một lần, rốt cuộc tìm được rồi,” Phù Sơn Minh ngồi xổm xuống, cười cười vỗ mặt Tống Phong, “Bảo bối, tao nhớ mày muốn chết.”
“…”
Cuối mùa thu, Tiêu Minh Hiên nhận được nhiệm vụ thứ nhất khi trở thành bộ đội đặc chủng, địa điểm là vùng phụ cận biên cảnh, một người tàng trữ ma túy có vũ khí bị cảnh sát truy nã dồn đến đường cùng, gã đột nhập vào nhà trọ của công nhân gần đó, bắn chết hai công nhân, vài người bị bắt làm con tin. Khi bọn họ đuổi tới nơi, bên ngoài đã dựng hàng rào cách ly, chuyên gia đàm phán đang can thiệp, bọn họ chia làm hai đội, một đội lên lầu đột kích phía trước, đội còn lại lên tầng cao nhất của nhà trọ, dùng dây thừng leo xuống, chuẩn bị phá cửa sổ mà vào.
Gã tội phạm bị bắn chết trong khoảng cách gần, nhanh chóng chính xác không nhân nhượng, từ lúc bắt đầu đến lúc chấm dứt chưa đến nửa phút. Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng và mùi máu tươi, uy lực của viên đạn đủ lớn để bắn nát nửa đầu người; máu, bộ phận mềm, óc, thậm chí là mắt hoặc da thịt văng đầy tường và mặt đất. Sau khi bắn chết gã tội phạm, bọn họ lập tức vọt tới trước mặt con tin đang hoảng loạn, dùng thân thể che lại cảnh tượng máu me này, sau đó giao cho nhân viên chuyên nghiệp tư vấn tâm lí.
Tiêu Minh Hiên là người mới duy nhất trong nhiệm vụ lần này, bác sĩ tâm lí trong doanh trại cảm thấy vô cùng bất ngờ, ông biết người mới thường bị kéo đi nhìn máu, phần lớn nhiệm vụ đều là giải cứu con tin, nhưng nhiệm vụ lần này không cùng cấp bậc với nhiệm vụ xử lí mấy kẻ bắt cóc cầm dao gọt trái cây, nhiệm vụ lần này đẫm máu hơn, ảnh hưởng tâm lí cũng lớn hơn, ông nhìn Tiêu Minh Hiên: “Sau khi giết người có cảm giác gì?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Tôi có thể đi chơi cả đêm rồi sáng mai trở về không?”
Thiệu Tu Kiệt suy nghĩ vài giây: “Cậu muốn làm gì?”
“Ai, tất cả mọi người đều là đàn ông, anh không biết tôi muốn làm gì thật sao?”
Thiệu Tu Kiệt lại suy nghĩ thêm vài giây: “Cậu vừa mới chuyển qua đây, buổi tối ra ngoài coi chừng bị Phù Sơn Minh theo dõi.”
“Nói cũng đúng, vậy… Vậy anh có thể tìm cho tôi một cô gái không? Tìm cô nào xinh xinh một chút!”
Thiệu Tu Kiệt lại sờ sờ đầu đối phương: “Trễ rồi, đi ngủ sớm đi.”
Tống Phong khóc lóc ăn vạ, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn đi ngủ, hôm sau tỉnh dậy thì lập tức ngẩn ra: “Ông, ông chủ…”
“Sao?”
“Thiệu gia… Từ khi nào mà Thiệu gia không có người hầu nữ nào hết vậy?”
“Quên rồi.”
Nhiệt độ ở xích đạo vẫn nóng bức như cũ, Bắc bán cầu đã tiến vào mùa đông, Tiêu Minh Hiên bị thương suýt chút nữa mất mạng, may là nhiệm vụ đã hoàn thành một cách thuận lợi, quân hàm của hắn có thể tăng lên một cấp, ngay cả tổng đội cũng rất ấn tượng. Thời tiết càng ngày càng lạnh, bọn họ bắt đầu huấn luyện chống rét, trèo lên vách đá trong nhiệt độ âm, gió núi lạnh buốt thổi vào người, lạnh đến cắt da cắt thịt.
“Đội phó, nghe nói anh đã nộp đơn yêu cầu, là đơn gì vậy?”
Tiêu Minh Hiên tập trung nhìn vách đá, chậm rãi mở miệng, nhiệt khí trên không trung ngưng tụ thành một mảnh khói trắng.
“Muốn về đội hai bộ đội đặc chủng,” Tiêu Minh Hiên dừng một chút, nhếch miệng cười, “Tôi chuẩn bị về Quốc An tìm một người.”