Đặc Chủng Dong Binh

Chương 65 : Thiếu yêu

Ngày đăng: 11:02 18/04/20


Tống Phong thỏa mãn ăn cơm no, sau đó bị hai người đem về đại trạch Phù gia. Việc đầu tiên là ném cho hắn một bộ quần áo để thay cái thân nữ trang chết tiệt này ra. Hăn bất đắc dĩ phải nghe theo, nhanh chóng tắm rửa rồi đi xuống phòng khách, nhìn về phía Phù Minh Sơn, “Mày thật sự không biết kẻ kia là ai?”



“Không biết”, Phù Minh Sơn mặt không đổi sắc, “Tao chỉ biết bọn họ muốn phiền toái mày, sau đó tao thuận tiện tra xét cừu oán trước kia của mày và họ. Bảo bối, mày cũng thật độc ác, tao càng ngày càng thích mày.”



Tống Phong co giật khóe miệng, “Vậy mày viết cái câu cửa địa ngục không khóa nghiêm là có ý gì? Còn nói muốn tao phải nhớ kĩ?”



“Tao chỉ là có dự cảm mày sẽ tính sổ với bọn họ cho nên muốn mày tìm đến chỗ tao”, Phù Minh Sơn buông tay, “Xem, không phải mày đang ở đây sao?”



“...”, Tống Phong dùng sức ấn cái khăn vào mặt hắn, quay đầu bước đi. Phù Minh Sơn níu chặt tay, “Đừng gấp, nếu tao đã nói như vậy đương nhiên đã tra xét ra một số chuyện. Mày có hứng thú không, bảo bối?”



Tống Phong nhướn mày, “Ở đâu nhỉ?”



“Ở thư phòng, lát nữa tao sẽ đưa cho mày”, Phù Minh Sơn chuyển ánh mắt, ghét bỏ nhìn người nào đó, “Không còn sớm, Thiệu tiên sinh sao còn không đi? Chẳng lẽ muốn ở lại đây sao?”. Hắn nói xong, dừng một chút lại châm chọc, “Ở lại đây cũng tốt, không thì làm sao thấy tôi cùng với bảo bối triền miên thế nào.”



Thiệu Tu Kiệt vẻ mặt bình tĩnh, “Lát nữa tôi sẽ chọn một phòng dành cho khách.”



Phù Minh Sơn nghẹn họng, nheo mắt nhìn Tống Phong, “Chúng ta ngủ một phòng.”



“...”, Tống Phong hít vào một hơi, thầm nghĩ, dù sao trước kia không phải là chưa từng như vậy, cùng lắm là lại nằm đất một đêm. Hắn gật đầu, “A.”



Phù Minh Sơn vừa lòng, cười cười, “Tao đi tắm rửa sau đó sẽ đưa tư liệu cho mày. Mày đi lên nhanh một chút.”



Tống Phong giật giật khóe miệng, “A.”



Thiệu Tu Kiệt thấy Phù Minh Sơn phải đi, lập tức nhắc nhở, ngữ khí ôn nhu, “Đừng tắm nước lạnh.”



(Ame: A, ta tưởng chỉ có ta YY Cp này, không lẽ mụ tác giả cũng muốn cho 2 ảnh về với nhauuuuuu?!)



Phù Minh Sơn không đáp, tựa như không hề nghe thấy, thân ảnh nhanh chóng biến mất. Tống Phong ngồi xuống ghế sô pha, yên lặng nhìn, “Anh muốn làm gì?”



Thiệu Tu Kiệt ngồi bên cạnh hắn, khoảng cách vô cùng gần, yên lặng nhìn, trầm mặc nói, “Tiểu Phong, anh đối với em...”



Tống Phong thở dài, “Tôi biết.”



Đáy lòng Thiệu Tu Kiệt chấn động, lập tức đem hắn ôm vào ngực, “Lâu rồi không gặp, anh rất nhớ em.”



Tống Phong không được tự nhiên, theo bản năng muốn tránh đi nhưng Thiệu Tu Kiệt lại một mực ôm hắn không buông. Hắn thoáng nghĩ, đây là địa bàn Phù Minh Sơn, có lẽ Thiệu Tu Kiệt sẽ không làm gì quá đáng. Hắn nhướn mày, hỏi, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”



“Anh đã tra qua tư liệu, Phù Minh Sơn là cô nhi, không có thân nhân, bằng hữu, từ nhỏ bị khi dễ đủ đường nên mới dưỡng thành tính cách tâm tình bất định, nhìn người không vừa ý là muốn hành hạ, cuối cùng mọi người đều sợ hãi trốn tránh hắn”, Thiệu Tu Kiệt nói, “Hiện tại cũng vậy, không ai chiếu cố hắn, không ai thương yêu hắn. Nói cách khác là người này thiếu thốn tình thương.”
Mọi người nhìn hắn, nghĩ thầm, lừa quỷ a? Bạch Húc Nghiêu cắn ngón tay, nhắc nhở, “Anh của tôi nói, anh là tiểu tình nhân của huấn luyện viên...”



Phù Minh Sơn ngẩn ra, nheo mắt, “Xưng hô này nghe không tồi.”



“...”, Bạch Húc Nghiêu cảm thấy mình nói sai cái gì rồi, hắn yên lặng nhìn sư huynh của mình, Vệ Tiểu Nghiễn chỉ co giật khóe miệng, “Không có việc gì, tất cả mọi người đều muốn biết cái chân tướng này, em có tinh thần hi sinh tốt.”



Bạch Húc Nghiêu, “...”



Phù Minh Sơn chậm rì rì đi xuống, “Tới đây, tôi kể cho mà nghe.”



Tiêu Minh Hiên mở cửa đi vào phòng rồi đóng cửa lại, trong phòng là một mảnh hôn ám, mơ hồ nhìn thấy hình dáng của người nằm trên giường. Đáy lòng hắn căng thẳng, vội vàng đi tới.



Tống Phong gần đây không thể ngủ an ổn, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến hắn bừng tỉnh. Hắn lập tức đứng dậy, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ không giống Phù Minh Sơn, hai mắt nhíu lại, “Ai?”



Tiêu Minh Hiên không đáp, tiếp tục đi tới. Tống Phong nhìn hình dáng đó, càng nhìn càng thấy quen mắt. Hắn vội vàng mở đèn lên, “Thật đúng là anh, sao anh lại đến đây?”



Tiêu Minh Hiên vẫn không đáp, ngồi xuống giường, kéo chăn lên, xé áo ngủ của hắn, kiểm tra một lượt từ đầu đến chân, thấy hắn không bị thương liền thở phào một hơi, đứng dậy đi vào phòng tắm.



Tống Phong bị ném sang một bên, nháy mắt mấy cái, tùy tiện mặc lại áo ngủ, cắn ngón tay, ngồi xổm ở cửa phòng tắm nhìn hắn, có chút chột dạ, “Nhiệm vụ hoàn thành?”



“Ân, thực thuận lợi, không ai bị thương”, Tiêu Minh Hiên cởi quần áo, đứng dưới vòi hoa sen tắm tửa, “Anh còn tưởng rằng em đi luôn. Sao em lại ở đây?”



“Tôi cũng muốn đi”, Tống Phong thở dài, “Ai biết là lại bị Phù Minh Sơn tính kế.”



Tiêu Minh Hiên quay đầu nhìn hắn, “Xảy ra chuyện gì?”



“Một lời khó nói hết...”



“Vậy nói ngắn gọn.”



Tống Phong đem mọi chuyện nói ra, “Tôi bây giờ đang đợi tin tức của thế lực Phù Minh Sơn ở Thái Lan và Malaysia. Thế lực hắc đạo của hắn muốn tra gì cũng dễ dàng.”



Tiêu Minh Hiên gật đầu, nhanh chóng tắm rửa xong, tùy tiện dùng khăn lau tóc. Tống Phong đứng dậy nhường đường, “Chỉ có anh tới? Còn ai theo không?”



“Đều đến đây, bon họ không chịu trở về, anh không có cách nào khác.”



Tống Phong lập tức nhíu mày, đang muốn mở miệng nói thì bị ném lên giường, ngay sau đó bờ môi liền nóng lên. Một sự ấm áp quen thuộc bao quanh hắn, gắt gao cuốn lấy đầu lưỡi hôn sâu.