Đặc Chủng Dong Binh

Chương 66 : Hưng trí

Ngày đăng: 11:02 18/04/20


Tiêu Minh Hiên dùng sức ôm chặt, hận không thể đem Tống Phong dung nhập vào cơ thể mình. Bàn tay trực tiếp kéo áo ngủ xuống, cảm giác nhẵn nhụi từ làn da truyền đến khiến hô hấp hắn nháy mắt trở nên nặng nề. Tiêu Minh Hiên lại điên cuồng làm sâu sắc thêm nụ hôn, hai tay không ngừng vuốt ve cơ thể Tống Phong. Cảm xúc ôn nhuyễn này rốt cuộc cũng khiến sự lo lắng, bất an suốt cả chuyến đi bình ổn lại.



Nụ hôn có chút thô lỗ, cuồng dã, tựa như phát tiết, trừng phạt. Tống Phong thậm chí còn cảm thấy mùi vị tanh nồng của máu tươi trong miệng nhưng hắn không phản kháng, cũng chẳng hề thấy chán ghét bởi trong lòng hắn đã sớm hình thành suy nghĩ: nam nhân cường hãn này, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thương tổn đến hắn. Cảm giác này khiến cho người ta thực an tâm đến mức nghiện, không muốn buông tay ra.



Tống Phong phối hợp hé miệng, hai tay ôm đầu Tiêu Minh Hiên kịch liệt cùng nhau hôn môi. Bàn tay Tiêu Minh Hiên ấm áp, hơi dùng lực vuốt ve trên người hắn khiến Tống Phong rên lên một tiếng, hô hấp lập tức rối loạn. Từ lúc rời Hình Thiên, thần kinh của hắn luôn buộc chặt, hoàn cảnh nguy hiểm khiến hắn luôn phải tỉnh táo duy trì cảnh giác, ngay cả một người đáng tin cũng không có, chỉ có áp lực và cô tịch.



Hiện tại cảm giác này nhờ có Tiêu Minh Hiên mà từ từ biến mất. Tinh thần Tống Phong chợt buông lỏng, thực sự muốn, muốn đến điên rồi.



Động tác hai người dần trở nên kịch kiệt, thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề. Dục vọng bốc lên mãnh liệt khiến cơ thể dần dần sinh ra biến hóa. Tiêu Minh Hiên buông Tống Phong ra, môi hôn lên từng tấc da thịt từ cổ trượt dần xuống dưới, lưu lại một chuỗi hồng ngân chói mắt.



Toàn bộ thân thể Tống Phong rơi ngay trên đệm mềm mại, khóe mắt bị dục vọng làm cho phiếm hồng, vươn chân cọ cọ trên lưng hắn, vừa thở dôc vừa thúc giục, “Nhanh lên...”



Tiêu Minh Hiên ngẩng đầu, đáy mắt cũng giăng đầy tơ máu. Hắn mở tủ đầu giường, tìm kiếm.



“Không có ở đó”, Tống Phong đương nhiên biết hắn tìm cái gì, nói giọng khàn khàn, “Lần trước Phù Minh Sơn đem đến một lọ, ngại chướng mắt tôi nên đã ném vào tủ quần áo. Chỗ đó, chính là ngăn kéo thứ hai.”



Tiêu Minh Hiên lập tức xuống giường tìm, lấy ra một ít vào tay, tách chân Tống Phong ra, chậm rãi chen một ngón tay vào.



(Ame: Ờ, cái đó thì ai cũng biết là cái gì rồi đấy.)



Tống Phong nhịn không được, khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, “Điểm nhẹ...”



Tiêu Minh Hiên không đáp, cúi đầu áp môi lên, đem tất cả kháng nghị của người kia đẩy vào trong, phía dưới lại tăng thêm một ngón tay, sau đó rút ra, bắt lấy thắt lưng hắn, dùng sức đem hạ thể trướng nóng của mình đỉnh vào nơi sâu nhất.



“Đừng!”, Tống Phong không khỏi run lên một cái, bàn tay đặt trên lưng Tiêu Minh Hiên co lại, lưu lại vào vết cào nhợt nhạt.



Tiêu Minh Hiên hôn nhẹ khóe môi hắn, chậm rãi đứng lên, cúi đầu quan sát vẻ mặt của hắn, giọng nói có chút khống chế, “...Đau?”



Hơi thở Tống Phong loạn thành một đoàn, giọng nói đứt quãng, “Không, cảm giác vừa rồi mới thỏa mãn...Anh cứ tới đi.”



Tiêu Minh Hiên nở nụ cười. Hôm nay có lẽ bọn họ muốn làm kịch liệt một lần. Hắn hôn nhẹ Tống Phong, bàn tay nắm tại thắt lưng lại dùng lực siết chặt, tăng tốc. Cảm giác mất hồn này khiến hắn không thể khống chế tâm tình của mình, chỉ muốn hết một lần lại một lần, vô luận thế nào cũng không đủ.



Trán Tống Phong lấm tấm mồ hôi, hai chân vòng qua thắt lưng Tiêu Minh Hiên, miệng không ngừng tràn ra rên rỉ, “Sâu hơn một chút nữa...Dùng sức...A...”



Tiêu Minh Hiên hôn lên khóe mắt phủ đầy hơi nước, hung hăng ma sát tại điểm mẫn cảm khiến cho Tống Phong không nhịn được phải kêu lên.



“Ân...Một lần nữa...”



“Thích?”, Tiêu Minh Hiên cắn nhẹ lên môi hắn, thấp giọng hỏi.



“Thích.”



Tiêu Minh Hiên ôm chặt hắn, “Nếu đã thích thì lần sau đừng tùy tiện rời xa anh nữa, ân?”
Tống Phong lại nhìn bọn họ, “Tôi nói mấy người...”



Tiêu Minh Hiên ôm hắn vào ngực, “Không cần nói gì cả. Bọn họ không ai rời khỏi đây đâu.”



Mọi người vừa nghe nói, “xoát” một tiếng nhìn hắn, ánh mắt kiên nghị. Tống Phong cùng bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng đành thở dài chấp nhận. Bọn họ ở đại trạch Phù gia nhàm chán đi dạo, cuối cùng đi đến hậu viện, chỉ thấy nơi đó có ba cái bia mộ: Tiêu Minh Hiên, Tống Phong, Thiệu Tu Kiệt.



Tiêu Minh Hiên, “...”



Tống Phong an ủi hắn, “Không sao, nhìn nhiều thì sẽ quen thôi.”



Tiêu Minh Hiên phân phó, “Đem hai cái này đào lên.”



Bốn ngày sau, Phù Minh Sơn cuối cùng cũng trở về. Chuyện đầu tiên hắn làm không phải là đưa Tống Phong tư liệu mà là chỉ vào hậu viện nhà mình, “Chuyện gì xảy ra?”



Người hầu trong đại trạch yên lặng nhìn hắn, đem mọi chuyện kể lại. Phù Minh Sơn lập tức nói, “Bia mộ đâu? Mau kéo về cho tôi.”



Vì thế, tất cả người hầu đành phải ra sức kéo bia mộ trở về, lòng cảm thán: Khẩu vị của ông chủ quá nặng rồi.



Phù Minh Sơn nhìn qua nhìn lại một vòng, thấy thực vừa mắt. Lúc đó mới sai thủ hạ đem tài liệu cho Tống Phong, “Này, đây là địa chỉ mà Điện hay tới.”



Tống Phong cầm lấy, cẩn thận đọc. Tiêu Minh Hiên nhíu mày, “Em muốn tìm hắn?”



“Ân, nếu muốn tra được người phía sau là ai, đương nhiên phải tự mình đến hỏi. Nếu hỏi ra thì tốt, không hỏi ra thì giết”, Tống Phong nói, vẫn không ngẩng đầu lên, “Người phía sau màn kia nếu tiếp tục phái thêm người, hắn phái một người tôi giết một người, phái hai người giết cả đôi đến khi lần ra hắn thì thôi.”



Phù Minh Sơn cười “Hắc” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Có cá tính. Cho nên, tao mới đặc biệt thích mày, bảo bối.”



Tống Phong không để ý đến hắn. Tâm tình Phù Minh Sơn có lẽ rất tốt, quay người nhìn hắn rồi vươn tay xoa đầu. Sau đó, cái tay nào đó nhanh chóng bị đập ra.



“Làm gì?”



“Em ấy là của tôi.”



“Tao biết”, Phù Minh Sơn nói xong lại sờ sờ đầu Tống Phong.



Tiêu Minh Hiên, “...”



Một đám người ngồi đó không xa, chỉ biết yên lặng nhìn. Đúng lúc này, thủ hạ của Phù Minh Sơn đến, nói với hắn mấy câu khiến ý cười trên mặt hắn càng sâu, “Được rồi, để hắn ra.”



“Vâng”, người nọ nói vào bộ đàm vài câu, sau đó, cửa bị đẩy ra, một người đi vào.



Thiệu Tu Kiệt vừa mới bước vào, nhìn thấy Tống Phong đang được một người ôm vào ngực, ánh mắt đảo qua nhìn về phía nam nhân kia, lại phát hiện người nọ cũng đang nhìn hắn, liền bình tĩnh nói, “Tiêu tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.”