Đặc Công Tà Phi

Chương 19 : Cho ta cái hài lòng hồi báo

Ngày đăng: 21:34 21/04/20


Gió lạnh quấn quanh bốn phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm kêu cũng không làm nàng quay đầu lại. Chỉ thấy tóc nàng tùy ý tung bay, túm lấy cánh tay Thượng Quan Hạo lấy tốc độ nhanh hơn đi ra ngoài.



Thượng Quan Hạo mặc dù tùy ý Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo tay, nhưng đầu cũng không nhịn được mà quay lại, nhìn nhìn Hiên Viên Ly ở trên giường rồng sắc mặt trắng bệch, trong lòng Thượng Quan Hạo bất đắc dĩ thở dài.



Thế lực trong chiều giờ chia làm hai: Thái hậu, Tuyên vương, Tả thừa tướng làm một phái; Hoàng đế, Thụy vương, Hữu thừa tướng làm một phái. Hai phái này trăm phương ngàn kế muốn tiêu diệt toàn bộ đối phương, binh quyền trong tay cũng ngang nhau, nhưng là địch quốc vẫn nhìn chằm chằm. Bọn họ biết rõ một khi phát động chiến tranh, hẳn là hai bên chịu tổn hại làm địch quốc ở bên ngoài làm ngư ông đắc lợi, cho nên ai cũng không dám đem binh tiêu diệt đối phương, chỉ có thể vụng trộm nghĩ hết biện pháp làm suy yếu thực lực của đối phương.



Mà trong tay Thượng Quan Hạo có một vật, bất luận phái nào lấy được vật đó, đều như hổ thêm cánh. Từ lòng riêng mà nói, Thượng Quan Hạo ông thật ra muốn ủng hộ hoàng đế Hiên Viên Ly . Nhưng. . .



"Nguyệt nhi. . ." Hai mắt lần một lần nữa xem xét hoàng đế Hiên Viên Ly vô cùng suy yếu, bước chân Thượng Quan Hạo bỗng dưng ngừng lại. Quay đầu, nhẹ nhàng hô. Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc quét mắt nhìn Thượng Quan Hạo, dừng lại đi tới chỗ ông.



"Kêu xong rồi sao? Ta không có hứng thú thưởng thức người bị hủy dung." Chậm rãi xoay người, một cánh tay lười biếng bắt chéo, thanh âm Thượng Quan Ngưng Nguyệt êm ái xen lẫn giễu cợt vang lên.



Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly đồng thời ngửa mặt lên trời, khóe miệng không nhịn được co quắp. Bọn họ một là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, một là vương gia địa vị tôn quý. Nhưng vì sao đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của nha đầu này lại cảm thấy mình giống như bụi đất nhỏ bé đây?




"Vậy. . . Nha đầu ngươi khi nào thì rảnh rỗi đây?" Hiên Viên Diễm im lặng xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng co giật nói. Không rảnh? Nha đầu này có thể tìm một cái cớ hay hơn chút được không? Chỉ là đáy mắt Hiên Viên Diễm nổi lên một mảnh vui sướng, không rảnh? Ý tứ là. . . Thật sự là nàng có biện pháp giải độc cho Ly?



"Ngươi biết." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ lười biếng vén vén mấy sợi tóc bị gió thổi sang bên má, nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm.



"Nha đầu, cứ nói điều kiện đi." Không đợi Hiên Viên Diễm mở miệng, hoàng đế Hiên Viên Ly suy yếu đã cất tiếng run rẩy nói. Hắn biết trong lời nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt ẩn chứa hàm ý: muốn ta ra tay cứu người, hủy bỏ danh hiệu Thụy vương phi.



Mặc dù nạp nàng làm Thụy vương phi là Diễm đề nghị, nhưng đây cũng là kết quả hắn mong đợi. Bởi vì chỉ cần Thượng Quan Ngưng Nguyệt thành Thụy vương phi, như vậy cho dù Thượng Quan Hạo không đứng về phe hắn, cũng sẽ không đứng về phe thái hậu. Độc trong người đã bắt đầu lan tràn, nỗi khổ giống như là sinh mạng bị ăn mòn sắp cuốn lấy hắn. Nhưng ngay cả đau chết, hắn cũng không thể đồng ý Thượng Quan Ngưng Nguyệt hủy bỏ danh hiệu Thụy vương phi.



"Có thể, cho ta một cái hài lòng hồi báo, ta liền ra tay hóa giải nỗi khổ sở của ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt quét mắt nhìn Thượng Quan Hạo, tiếp nhún vai một cái nói. Mặc dù tướng quân phụ thân của nàng vẫn không mở miệng, nhưng từ sự rầu rỉ trong mắt ông có thể nhìn ra ông hi vọng mình ra tay trợ giúp Hiên Viên Ly. Nhìn ý tứ trên mặt cha, nàng có thể cứu vớt Hiên Viên Ly. Chỉ là. . . Nàng cũng không phải là phật mà phổ độ chúng sinh, cho nên sẽ không cứu người vô điều kiện.



"Nha đầu, nếu như ta dùng cái này làm hồi báo, ngươi. . . Hài lòng không?" Nghe được lời nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Ly run rẩy từ trong lòng móc ra một vật. Thấy vật này, Hiên Viên Diễm thân thể cứng lại, mà Thượng Quan Hạo càng thêm khó có thể tin trợn to hai mắt. . .