Đặc Công Tà Phi

Chương 20 : Giải độc

Ngày đăng: 21:34 21/04/20


"Nói một chút giá trị của nó." Hai mắt không chút để ý quét mắt nhìn đồ vật trong tay Hiên Viên Ly, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt thản nhiên nói. Đó là một khối lệnh bài màu vàng óng, phía trên khắc một con rồng vàng đang bay. Nếu nàng không đoán sai, khối lệnh bài này. . .



Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly bỗng dưng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng thân là nữ nhi của đại tướng quân Long Diệu hoàng triều, trước kia lại cố ý giả ngu giả dại, há có thể không biết tác dụng của Long Lệnh đây?



"Đây là Long Lệnh, cả Long Diệu hoàng triều chỉ có một, chính là tượng trưng cho quyền lực tối thượng. Nếu như ngươi cầm Long Lệnh trong tay, tựa như trẫm đích thân tới, trong triều vô luận là quan viên lớn nhỏ nào gặp ngươi đều phải hành lễ. Hơn nữa trừ hoàng thân quốc thích ra, bất luận kẻ nào ngươi cũng có thể tiền trảm hậu tấu." Hiên Viên Ly nhếch môi cười yếu ớt, thanh âm run rẩy cùng dịu dàng giải thích.



"Mặc dù hồi báo này không làm ta hài lòng, chỉ là thấy ngươi có thành ý, miễn cưỡng có thể tiếp nhận." Nghe xong lời Hiên Viên ly nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bước lên, khuôn mặt bình tĩnh nhận lấy Long Lệnh, sau đó đem Long Lệnh nhét vào trong tay áo.



Nha đầu, ngươi còn có thể phách lối hơn sao? Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly khóe miệng co rút nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng đồng thời âm thầm lẩm bẩm. Có Long Lệnh trong tay là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào, trên mặt nàng không hề kích động coi như xong, trong miệng còn nói nàng chỉ là miễn cưỡng tiếp nhận? Ngổn ngang a, nhức đầu a! Bọn họ rốt cuộc là gặp phải một người như thế nào a?



"Nha đầu, ngươi rốt cuộc có biện pháp gì có thể giải vong đằng độc trong cơ thể Ly?" Sau khi che giấu suy nghĩ hỗn loạn, Hiên Viên Diễm mở miệng khẽ hỏi.



Ngón tay ngọc khẽ trêu chọc mấy sợi tóc trên trán, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không trả lời Hiên Viên Diễm, mà dời bước đến đám máu đen mà Hiên Viên Ly đã phun ra, ngưng mắt cẩn thận quan sát.



"Trừ vong đằng độc, còn có độc phệ tâm thảo. Vô luận trúng loại độc nào trong này, lập tức sẽ đứt từng khúc ruột mà chết. Nhưng nếu đem loại độc này trộn lẫn với nhau, sẽ không lập tức lấy mạng, mà sẽ làm cho người mỗi ngày phải chịu đựng một canh giờ đau đớn như khoan tim, một năm sau da thịt toàn thân sẽ thối rữa mà chết. Xem ra người hạ độc cũng không phải muốn tính mạng của hắn!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn thẳng tới Hiên Viên Diễm.



"Nha đầu, ngươi làm ta bội phục." Hiên Viên Diễm ánh mắt thâm thúy nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tán thưởng nói. Nàng nói đều đúng, mặc dù cũng không có chứng cớ, nhưng hắn biết người hạ độc Ly chính là Khương thái hậu. Bà làm như vậy, là để cho là Ly một ngày nào đó không thể chịu đựng được đau nhức hành hạ, sẽ chủ động giao ra Long phù để đổi lấy thuốc giải.



Chính là bởi vì ý đổ của thái hậu, cho nên Ly tình nguyện mỗi ngày đau chết, cũng kiên quyết không mang Long phù đi đổi thuốc giải. Mà hắn ra sức suy nghĩ, lại cũng chỉ có thể làm cho Ly giảm bớt ngày phát tác từ mỗi ngày một lần đến nửa tháng một lần.
"A!" Nhưng mà, ngay sau khi Hiên Viên Ly uống xong toàn bộ giải dược, hắn đột nhiên ngửa đầu ra sau, phát ra tiếng hô so với trước kia càng thê thảm hơn, mà hai tay hắn cũng gắt gao chế ngự cổ mình. Đau, quả thật so với trước kia còn đau hơn gấp mấy lần, nếu nói trước là đau như vạn đao lăng trì, như vậy giờ phút này chính là đau xé rách tâm hồn, khiến hắn hận không được lập tức chết đi.



"Tại sao có thể như vậy?" Mọi người trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, rối rít tiến lên đè xuống Hiên Viên Ly đang có ý định tự sát.



"Lấy độc trị độc, đương nhiên đau càng thêm đau, đạo lý này không cần ta nói rõ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặt không đổi sắc liếc nhìn Hiên Viên Ly đau đến sống không bằng chết, trong môi tràn ra lời nói không mang theo chút nhiệt độ.



"A. . . Diễm, các ngươi đừng cản ta! Cầu xin các ngươi, để cho ta chết đi!" Hiên Viên Ly đau đến cực hạn không ngừng cầu khẩn tìm cái chết.



"Thời gian nửa nén nhang, tất cả đau đớn sẽ tan biến. Nếu như ngươi ngay cả thời gian ngắn như vậy cũng chịu đựng không được, ta chỉ có thể nói ngươi là hèn nhát." Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong mắt lạnh lùng cười một tiếng, mở miệng chậm rãi nói. Mới thế đã muốn chết rồi hả? Nàng đã từng nếm thử nỗi đau so với như thế này còn đau hơn đây?



"A!" Hiên Viên ly lần nữa phát ra tiếng kêu bi thảm.



"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không dùng cái chết đi trốn tránh khổ sở trước mắt. Ta sẽ lựa chọn kiên cường sống sót, đem tất cả thống khổ hôm nay nhận lấy, sẽ trả lại kẻ hạ độc ta gấp trăm ngàn lần. Nhớ, nếu như ngươi không chống đỡ được, kẻ thù của ngươi sẽ cười vui vẻ nhất. Nếu muốn báo thù, chỉ có hai chữ, sống sót." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặt không biểu cảm nói xong, đưa tay kéo Thượng Quan Hạo, ngẩng đầu hướng Ngự Khôn Cung đi ra ngoài.



Hiên Viên Diễm cùng ba gã cấm vệ quân mặc dù gắt gao giữ Hiên Viên Ly, nhưng ánh mắt lại đồng thời khiếp sợ nhìn về phía bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.



"Ta nhất định sẽ chống đỡ được." Cùng lúc đó, trên long sàng Hiên Viên Ly cũng cắn răng nặn ra một câu. . .