Đặc Công Tà Phi

Chương 278 : Sai một nước cờ

Ngày đăng: 21:37 21/04/20


Coi như không thấy thất thải linh lực có thể đoạt tính mạng người trong nháy mắt cố ý phụt ra giữa hai lòng bàn tay trắng nõn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt để dọa mình. 



Gương mặt Tiêu Hàn tuấn tú lạnh lùng, truyền âm thanh cực kỳ lạnh nhạt, theo gió chậm rãi đưa vào hai tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.



"Không sai, thật sự ta đang đánh cuộc. Ta cá chỉ cần có sự tồn tại của năm vạn người nhà này, đại quân Bắc Dực liền có thể tự nhiên tiến lùi, Die nd da nl e q uu ydo n hai người các ngươi sợ ngộ thương đến dân, tuyệt sẽ không ban vận mệnh bị diệt cho đại quân Bắc Dực!"



Tại sao Tiêu Hàn lại tự tin như thế? Mà năm vạn người nhà theo quân như lời Tiêu Hàn nói, lại là thần thánh phương nào đây?



Từng làn gió sớm nhẹ nhàng phất qua, theo làn gió sớm nhìn lại, chỉ thấy --



Vạch ra màn sương sớm mờ mờ, lộ ra hình dáng năm vạn người nhà theo quân, có thể chia làm ba loại hình.



Loại thứ nhất: gương mặt già nua với mái tóc và chòm râu hoa râm, trải qua những gian nan vất vả theo năm tháng, khắc xuống những dấu vết đầy tang thương.



Lưng khom khom, hai chân thỉnh thoảng run rẩy, cả người giống như một cái cây gầy gò yếu đuối.



Tục ngữ nói, nhân sinh thất thập cổ lai hy (xưa nay người thọ 70 đều rất hiếm). Loại người nhà theo quân thứ nhất này, chính là mấy lão nhân đã tới thất tuần.



Loại thứ hai: thân thể gầy còm như củi khô, mặc dù vóc dáng khá cao, gương mặt lại hồn nhiên ngây thơ, vừa nhìn chính là mấy đứa trẻ chưa thành niên miệng còn hôi sữa.



Loại thứ ba, đều là nữ tử.



Tướng mạo của những nữ tử này khác nhau, số tuổi khác nhau, vóc dáng khác nhau, nhưng chỗ giống nhau duy nhất của các nàng: chính là đều ưỡn cái bụng phình to, hóa ra các nàng đều là..... là người phụ nữ có thai sắp làm mẹ!



Đây chính là lúc trước, vì sao khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt châm chọc khiêu khích, hỏi Tiêu Hàn năm vạn người đặc biệt này, dieendaanleequuydonn có phải do Tiêu Hàn cứng rắn không trâu bắt chó đi cày*, lấy ra đủ số người để bổ sung cho đủ nhân số của binh lính Bắc Dực hay không? 



* không trâu bắt chó đi cày: ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người



Tiêu Hàn thả lỏng hai tay sau lưng, lập tức lạnh lùng trả lời nguyên nhân: "Bọn họ cũng không phải đầu quân làm binh lính, chỉ là người thân đi theo quân mà thôi".
Hiên Viên Diễm bỗng chốc vỗ trán một cái, vẻ mặt "bừng tỉnh hiểu ra" mà nói: "Xem trí nhớ của ta này, nếu không phải Nguyệt nhi nhắc nhở, ta cũng xém quên rồi, chúng ta có một vị tri kỷ thông minh tuyệt đỉnh, vừa lúc đang có nhã hứng du sơn ngoạn thủy ở gần đây đấy."



Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, đôi môi đỏ hồng cong lên mà nói: "Hiện tại nếu đã nhớ ra, vậy sao chàng còn không nhanh gọi vị tri kỷ đó ra, cùng phu thê chúng ta dụng tâm thảo luận chứ?"



Hiên Viên Diễm vung ống tay áo màu tím, vô số phiến cánh hoa đào màu hồng bay ra từ trong tay áo, giống như tuyết rơi vào đông nhiễm phải một lớp hồng phấn, bay múa dưới ánh nắng rực rỡ giữa bầu trời.



Từng trận vó ngựa, gió thổi cuồn cuộn.



Trong nháy mắt --



Nhiều đội kỵ binh Long Diệu mặc khôi giáp màu vàng, lưng đeo cung tên sắc bén, giơ roi thúc ngựa chạy ra từ bốn phương tám hướng ngọn núi, leo lên tới đỉnh ngọn núi.



Mà ở phía sau đội kỵ binh Long Diệu, lại là vô số binh lính cầm khiên và bộ binh của Long Diệu, tay cầm đao sắc, lợi kiếm, cùng với người tiên phong tay giữ chiến kỳ Long Diệu màu vàng kim kiêu ngạo.



Trong đó trên một gò núi, ngay trước đội kỵ binh Long Diệu, là một nam tử trích tiên mặc một bộ cẩm y trắng, tóc đen như mực được một sợi dây lụa buộc lên.



Mà nam tử mặc áo trắng này lại cưỡi trên lưng con Hãn Huyết Bảo Mã, phong thái cao quý tao nhã như trăng sáng, Dieenndkdan/leeequhydonnn phong vận phiêu dật mà xuất trần như tiên, không nghi ngờ chút nào, chính là Vô Ngân công tử thay Hiên Viên Diễm tạm thời bảo quản binh phù Long Diệu, tùy thời có thể điều binh khiển tướng.



Vô Ngân công tử và đại quân Long Diệu đại quân, trong phút chốc đã che kín khắp bốn phương tám hướng ngọn núi.



Không những tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần đều sợ ngây người, ngay cả Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong theo tiếng nhìn lại, cũng ra vẻ mặt khó có thể tin được và khiếp sợ.



-- sao lại có thể như thế chứ?



Chẳng lẽ, Vô Ngân công tử và đại quân Long Diệu, đều là thiên binh thần tướng có thể bay trên trời độn thổ dưới lòng đất sao?



Nếu không... sao bọn họ có thể sẽ xuất hiện ở nơi này, vả lại còn không biết được chút tin tức nào, hoàn toàn ở trạng thái vào hồn nhiên không biết gì?