Đặc Công Tà Phi
Chương 279 :
Ngày đăng: 21:37 21/04/20
Vô Ngân công tử không phải thần tướng, đại quân Long Diệu cũng chẳng phải thiên binh. Sở dĩ bọn họ không để lộ chút phong thanh, như thiên binh thần tướng có thể phi thiên độn thổ, từ hoàng triều Long Diệu xa xôi vạn dặm, thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở đây, đơn giản vì Vô Ngân công tử phát huy tế bào não.
Nửa tháng trước, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhận được một bức thư mật do Vô Ngân công tử dùng bồ câu đưa thư, trên mặt viết: "Cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri." cộng với hình vẽ trên mặt sau thư. Cửu hạn phùng cam vũ và bức tranh hai con ngựa chiến mãnh liệt chọi đầu, trên đầu đội vòng hoa đỏ là cách thức kín đáo của Vô Ngân công tử gián tiếp nói với bọn họ thời gian cụ thể lúc y và đại quân Long Diệu tới nơi. Đó là -- Khi Tây Thần và Thương Nguyệt đại chiến, sắp chém giết rơi đầu chảy máu, y và đại quân Long Diệu nhất định sẽ chạy đến kịp thời.
Mà tha hương ngộ cố tri và bức tranh hai con rồng đang quấn vào nhau, đôi mắt bốc lên lửa giận hừng hực bị một tên ăn xin dùng chiếc chén bể đâm mạnh vào mũi rồng. Tương tự, đó cũng là cách thức kín đáo của Vô Ngân công tử để nói cho hai người rằng phương pháp hoàn mỹ giúp y và đại quân Long Diệu đến nơi. Đó là -- Tránh tai mắt của Thái tử Bắc Dực, để Tây Thần và Thương Nguyệt "yên tâm" đánh nhau, y và các binh sĩ sẽ cải trang thành dáng vẻ ăn xin, xin ăn dọc đường để đến ranh giới Tây Thần và Thương Nguyệt. Hntb-dđLQĐ
Đệ tử Cái Bang trải rộng thiên hạ, chỉ cần nơi có người, nhất định sẽ có ăn xin xuất hiện. Vì vậy -- Tai mắt thăm dò tin tức của Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong có rộng hơn nữa thì những tai mắt đó chỉ chú ý đến phố lớn ngõ nhỏ có tung tích đại quân Long Diệu hoặc có nhóm nhân vật khả nghi xuất hiện hay không. Cho dù bọn hắn có tai thính mắt tinh cũng sẽ không lường trước được... tên ăn xin khiêng bao tải to, cầm chiếc chén bể dơ bẩn, kêu la xin canh thừa cơm cặn dưới mí mắt bọn hắn; thậm chí còn cố tình khiêu khích, nhảy lên trước mặt bọn hắn để kêu loạn lên "Đại gia xin hãy thương xót, bố thí vài đồng tiền", thực ra lại là mục tiêu nguy hiểm mà bọn hắn đề phòng -- binh sĩ Long Diệu.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tươi cười đầy phong tình, không để tâm đảo qua Tiêu Hàn đang biến sắc mặt. Rõ ràng có thể dùng linh lực trong cơ thể không tốn chút sức lực để nói với Vô Ngân công tử đứng trên đỉnh núi nơi xa, nhưng nàng cố tình đưa hai tay lên khum lại thành loa, giả bộ la hét lạc cả giọng: "Vô Ngân công tử, phu thê chúng ta đụng phải một vấn đề khó giải quyết. Trước giờ ngươi túc trí đa mưu, đề xuất cho chúng ta một vài chủ ý để giải quyết được không?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, sắc mặt hoảng sợ của binh sĩ tam quốc vọt lên mức độ cao nhất.
-- Cái gì cơ? Nam tử thiên tiên áo trắng bồng bềnh, phong thái phiêu dật xuất trần như tiên tử này lại là Vô Ngân công tử hành tung thần bí khó lường ư? Trong truyền thuyết, chẳng phải Vô Ngân công tử hiếm khi giao thiệp với giang hồ, không thiết quan tâm chuyện hồng trần sao? Trong truyền thuyết, chẳng phải Vô Ngân công tử thích sạch sẽ nghiêm trọng sao? Vô Ngân công tử sợ chân dính đất, sợ y phục dính bụi bặm, cho dù ra ngoài cũng phải ngồi kiệu do bốn nam tử trẻ tuổi khiêng, sao hiện tại, y không những ra khỏi kiệu, mà còn không sợ áo trắng bám bụi cưỡi trên lưng chiến mã? Hơn nữa nhìn dáng của y cứ như Đại tướng quân Long Diệu.
Thấy Thái tử nhà mình lắc đầu, không để bọn họ liều chết đánh một trận, binh lính Bắc Dực ủ rũ cúi đầu, đôi mắt u ám nhìn xuống chân.
Đại quân Long Diệu đứng trên đỉnh núi, im lặng như tờ.
Đại quân Bắc Dực chán nản đứng bên sườn núi.
Đại quân Thương Nguyệt, Tây Thần nằm sấp hoặc nằm ngửa trên núi thi thể, nhắm mắt ngủ dưới chân núi.
Đại quân tứ quốc tập trung, vốn phải trình diễn một vở kịch máu tanh tàn khốc. Nhưng vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm sắp xếp biến thành một màn kịch câm lạ lùng thiên cổ khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Mọi người đều ngổn ngang trong gió, mà gió xuân lại nhộn nhạo...